DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1024

Tống Hân Nghiên nghiêng đầu, mỉm cười đầy ấm áp với cô ấy và Tống Dương Minh, gật đầu: “Có hai người ở đây, tớ không sợ.”

Phiên tòa khua chuông gõ mõ bắt đầu.

Vụ ra tòa buổi sáng là vụ Tưởng Minh Trúc trúng độc.

Tống Hân Nghiên là bị cáo lên tòa.

Sau khi phiên tòa đi hết tất cả các quy trình, thẩm phán hỏi đương sự hai bên còn có gì muốn nói không.

Tống Hân Nghiên hùng hồn mở miệng: “Thưa thẩm phán, các thành viên bồi thẩm đoàn. Thiết nghĩ nghe xong chứng cứ và lời tường thuật của hai bên, người hiểu cũng có thể nhìn ra, trong cả vụ án, tôi cũng là người bị hại. Tôi không có mua thuốc độc hạ độc, càng không tổn thương đương sự là bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc. Tôi xin ngài thẩm phán cho tôi và đứa trẻ bị tổn thương một sự công bằng. Loại hung thủ tổn thương trẻ con rồi còn đổ tội cho người khác như này, gây nguy hại nghiêm trọng tới sự yên ổn của xã hội, buộc phải nghiêm phạt!”

Tốc độ nói của cô không nhanh không chậm, nhưng ánh mắt lại kiên định quyết tuyệt, mấy chữ cuối cùng gần như là nghiến răng nghiến lợi.

Dạ Vũ Đình ở bên cạnh nghe thì mặt mày vừa lạnh lẽo vừa phức tạp.

Anh nhìn Tống Hân Nghiên, đáy mắt sôi sục cảm xúc.

Người phụ nữ này, quả nhiên càng ngày càng ác.

Vụ án qua xét xử một buổi sáng, rất nhanh đã xử lý xong.

Ninh Bội, Dạ Như Tuyết đầu độc bỏ thuốc Tưởng Minh Trúc, đổ tội cho Tống Hân Nghiên, chứng cứ đầy đủ.

Hai người ở trong khoảng thời gian bị tạm giam cũng sống không bằng chết.

Tưởng Tử Hàn không cho thả bọn họ, càng không định để bọn họ sống tốt.

Vì vậy mỗi ngày ở trong trại giam đối với bọn họ mà nói đều là ác mộng.

Mở phiên tòa khiến hai người thở phào, cực kỳ thành khẩn khai nhận hành vi phạm tội và xin được khoan hồng.

Do tình tiết vụ án phức tạp, thẩm phán tuyên bố chọn ngày tuyên án.

Sau khi tan phiên tòa.

Dạ Vũ Đình chặn Tống Hân Nghiên ở cửa tòa án.

“Hân Nghiên, em cứ phải làm như vậy, ép Như Tuyết vào đường cùng sao?”

Tống Hân Nghiên bây giờ ngay cả tức cũng không tức giận nổi, thần sắc lạnh nhạt: “Anh Dạ sợ là không hiểu tôi, nếu tôi bị quấn tới phiền, có thể sẽ làm ra chuyện ngay cả bản thân tôi cũng không biết sẽ vô tình và thâm độc hơn nữa đâu.”

Cô nhướn mày, trong ánh mắt nhìn qua tràn ngập sự tà mị: “Anh chắc chắn muốn tôi cho anh một đáp án chứ?”

Dạ Vũ Đình thấy cô như vậy, vậy mà nhất thời bị chấn động.

Đợi khi hoàn hồn, lập tức cảm thấy vừa ngại ngùng vừa khó coi.

Anh ta bực bội, còn chuẩn bị nói cái gì đó thì thấy Dạ Nhất đợi ở bên ngoài vội vàng chạy vào: “Ông chủ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi