DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1030

“Cô.” Tống Dương Minh tiến lên, nhìn Tống Thanh Hoa đầy kiên định: “Cô muốn Hân Nghiên làm gì? Chuyện trái ngược nhân luận pháp luật, cho dù cô ấy đồng ý, cháu cũng sẽ không để cho cô ấy làm.”

Tống Thanh Hoa liếc nhìn đứa cháu trai chính trực đến mức ngốc nghếch, giọng nói thờ ơ: “Cháu cũng quá xem thường cô của cháu rồi. Yên tâm, cô sẽ không làm khó người em gái tốt này của cháu đâu.”

Ánh mắt chuyển về phía Tống Hân Nghiên, bà ta nói với giọng điệu rất dịu dàng: “Chuyện năm đó, tôi sẽ không nhắc đến nửa chữ, các cô muốn biết, tôi nói rồi cô cũng không tin phải không? Vậy thì chờ Thẩm Hoài Ngưng khỏe lại, để cô ấy nói cho các cô thì tốt hơn. Có điều, ta cũng chưa từng làm điều gì vô ích.”

Tống Thanh Hoa đưa ra điều kiện của mình: “Tống Hân Nghiên, tôi đã sớm nói yêu cầu của tôi với cô rồi, muốn nhận lại hai đứa trẻ, cô biết phải làm gì đúng không?”

Tống Hân Nghiên không tiếp lời, đứng không nhúc nhích.

Bị hai đứa trẻ ôm lấy, trong lòng cô hỗn loạn rối bời, rất lâu không thể suy nghĩ bình thường.

Tống Thanh Hoa cau mày, rất nhanh liền thả lỏng.

Bà ta quay sang Tống Dương Minh: “Khuyên nhủ em gái cháu một chút, làm người làm việc có lúc không thể quá chân thật. Trên đời này cũng không có cái gì gọi là được cả đôi đường. Muốn nhận lại con thì phải bỏ qua cho người nhà họ Dạ. Còn có, thu lại cái ý nghĩ muốn ly hôn của cô ấy.”

“Cô!”

Tống Dương Minh nhíu chặt mày, trong đáy mắt đầy vẻ tức giận: “Cô, với năng lực của cô, muốn giúp người nhà họ Dạ thiếu gì cách, tại sao lại cứ ép buộc Hân Nghiên? Lại còn dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu này, rốt cuộc nhà họ Dạ đã hứa cho cô lợi ích gì, đáng để cô phải…”

“Cô thích!”

Tống Thanh Hoa cười nhạt, cắt ngang lời nói của Tống Dương Minh.

Sự nham hiểm lóe qua trong đáy mắt bà ta: “Cô chính là muốn để cô ta đích thân xin tha thứ cho bọn họ ở phiên tòa…”

Tưởng Tử Hàn không phải là muốn trút giận cho cô sao!

Bà ta muốn xem, Tống Hân Nghiên phản bội, tự mình tát vào mặt anh thì anh định làm gì với cô.

“Tống Hân Nghiên, chỉ cần cô làm theo yêu cầu của tôi, tôi sẽ nói cho cô mọi chuyện liên quan đến hai đứa trẻ này.”

Tống Hân Nghiên không phản ứng.

Thay vào đó, hai cậu con trai nhỏ ôm lấy cô lại lập tức khóc lớn lên: “Mẹ, đừng bỏ bọn con.”

Bọn trẻ khóc nấc lên.

Tống Hân Nghiên dần bình tĩnh trở lại sau hàng loạt cảm xúc phức tạp như sốc, kích động và khó tin.

“Đừng khóc nữa.”

Cô ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt hai đứa trẻ: “Nói cho mẹ biết, làm sao hai con biết mẹ là mẹ của các con?”

“Con biết.” Đại Bảo giơ bàn tay nhỏ gầy lên.

Tiểu Bảo sợ bị bỏ lại phía sau, vội càng chỉ tay về phía Tống Thanh Hoa.

Hai đứa trẻ tranh nhau nói: “Bà Tống cho bọn con xem qua ảnh của mẹ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi