DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1067

Tống Thanh Hoa cụng ly với anh ta, nhấp lấy một ngụm rượu màu hổ phách: “Thử xem thực lực của Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên, tiện thể mượn chuyện của Tưởng Khải Chính rồi dẫn bọn họ tới nước M. Tới lúc ấy, khi bọn họ gặp được Tưởng Khải Chính cũng là ngày đẹp để chúng ta kết thúc…”

Bà ta nói rất hờ hững, nhưng sự ác độc và rét lạnh trong giọng nói có muốn giấu cũng chẳng giấu được.

Tưởng Diệc Sâm cau mày khẽ đến mức không thể nhận ra.

Ý cười bên môi Tống Thanh Hoa càng sâu hơn, nhẹ nhàng nhìn về phía anh ta: “Chờ tới lúc ấy, Tưởng Tử Hàn sẽ tự tay dâng Tưởng Thị cho cậu.”

Tưởng Diệc Sâm nửa tin nửa ngờ.

Tưởng Tử Hàn có dâng Tưởng Thị tới tay anh ta không thì anh ta không biết, nhưng anh ta vẫn rất hiểu Tống Thanh Hoa.

Mặc dù không biết kế hoạch cụ thể của bà ta, nhưng bà ta đã nói lời như vậy rồi thì sau này chắc chắn sẽ có một loạt sự sắp đặt chờ đợi Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên.

Anh ta dần hưng phấn hơn: “Chuyện sẽ phát triển theo hướng bà dự đoán sao?”

“Chưa chắc.” Tống Thanh Hoa khinh thường nhếch miệng, tự tin nói: “Nhưng dù có đi lệch, tôi cũng sẽ đẩy nó về đúng đường ray.”

Bà ta nhàn nhạt liếc Tưởng Diệc Sâm một cái: “Chuyện của tôi cậu biết nhiều nhất. Nếu tôi không xử lý được Tống Hân Nghiên và những người bên cạnh có thể giúp đỡ cô ta thì với khuôn mặt ấy của Tống Hân Nghiên, ngộ nhỡ thực sự đào ra được chuyện của ba mẹ ruột của cô ta, lúc đó mới là thiên hạ đại loạn.”

Lúc ấy sẽ không phải chỉ là một trận ồn ào nhỏ của giới kinh doanh mà là mâu thuẫn quốc tế giữa hai quốc gia.

Bà ta không đảm đương nổi, nhà họ Tưởng rách nát kia càng không đảm đương nổi!

Tưởng Diệc Sâm không biết ba mẹ ruột của Tống Hân Nghiên sẽ gây ra đại loạn thế giới gì, nhưng thấy Tống Thanh Hoa nói nghiêm túc như thế, anh ta lựa chọn tin tưởng.

Bởi cho dù không tin, cũng chẳng còn cách nào khác.

Anh ta nâng ly, vẫy đuôi nịnh hót: “Bà đã ra tay thì đương nhiên không có sơ sót.”

Tống Thanh Hoa khẽ cười một tiếng, cụng ly với anh ta, rượu vang khẽ lướt qua đôi môi đỏ.

Ly pha lê trong suốt, rượu vang màu hổ phách từng chút lướt qua bờ môi hồng tươi đẹp của bà ta, cần cổ tinh tế khẽ ngửa thành một độ cong xinh đẹp, yết hầu khẽ chuyển, ừng ực một tiếng, rượu vang nuốt xuống hết.

Tưởng Diệc Sâm thấy vậy, ánh mắt càng sâu hơn, một ngụm liền uống hết rượu vào trong miệng, nghiêng người ôm lấy eo Tống Thanh Hoa, kéo người ngồi lên chân mình.

Anh ta cúi đầu xuống, dán môi lên, rượu vang đỏ trong miệng tràn vào đôi môi hồng quyến rũ của bà ta.

Rượu vang thơm nồng lưu động giữa răng môi hai người, một ngụm rượu thơm uống hết, hô hấp của hai người cũng loạn lên, mặt đỏ ửng.

Tưởng Diệc Sâm khàn giọng nói: “Lâu rồi chưa làm, nhớ tôi không?”

Lời đáp của Tống Thanh Hoa là tiếng cười mị hoặc rồi cởi dây áo choàng tắm ra…

Đôi mắt của Tưởng Diệc Sâm dần dần hiện lên tơ máu, khẽ gầm một tiếng rồi thẳng thừng đè bà ta lên sô pha…

Sân bay.

Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc tiễn Tống Hân Nghiên tới cửa lên sân bay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi