DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1089

Cố Vũ Tùng chấn động, không hề bị anh dọa sợ chút nào mà trong lòng lại càng thêm vui sướng.

Anh ta kích động đến suýt chút nữa bật khóc: “Vẫn còn biết em là ai, không mất trí nhớ là tốt rồi.”

Tống Hân Nghiên âm thầm thở dài nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại thấy đau nhói đến lạ.

Cô cố kìm nén dòng nước mắt ấm nóng của mình, khàn giọng lên tiếng: “Anh đã hôn mê suốt một đêm rồi, có đói bụng hay không? Anh muốn uống nước không?”

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn quay về phía Tống Hân Nghiên, dừng lại trên mặt cô.

Anh hờ hững nhìn cô thật lâu, sau đó thờ ờ rút bàn tay đang bị cô nắm về: “Cô là ai?”

Chỉ ba chữ đơn giản nhưng khiến phòng bệnh lập tức im phăng phắc.

Sắc mặt Tống Hân Nghiên tái nhợt, cô nhìn bàn tay trống rỗng của mình, trái tim theo đó cũng như bị khoét đi một mảng lớn.

Nụ cười cà lơ phất phơ trên mặt Cố Vũ Tùng bỗng trở nên đông cứng: “Ha ha… Anh Hàn à, không ngờ bây giờ anh cũng biết nói đùa rồi đấy. Anh đã không mất trí nhớ thì còn giả vờ không quen biết cái gì.”

“Im miệng!”

Tưởng Tử Hàn chán ghét quát lớn: “Cố Vũ Tùng, sao cậu ồn ào thế hả.”

Cố Vũ Tùng: “…”

“Cậu đừng nói mấy chuyện ngu ngốc đó trước mặt tôi nữa. Tôi nhớ rõ tôi đã xảy ra chuyện gì.”

Tưởng Tử Hàn day day giữa trán: “Tôi bị thương là vì cứu một cô gái rồi bị người khác đánh. Bây giờ cậu chỉ cần nói cho tôi biết cô gái đó là ai? Vì sao mà để cứu cô ấy tôi lại dám hy sinh cả mạng sống của chính mình như thế…”

Cố Vũ Tùng: “…”

Tống Hân Nghiên: “…”

Hai người ngơ ngác nhìn anh, vẻ mặt khiếp sợ không thể diễn tả bằng lời.

Tưởng Tử Hàn thả tay xuống, vừa ngẩng lên thì đã chạm mắt với Tống Hân Nghiên.

Đôi mắt của cô gái vừa to vừa tròn, trong trẻo như một mặt hồ yên ả.

Cô nhìn anh, lúc này trong đôi mắt trong veo đó đang tràn đầy vẻ kinh ngạc, sợ hãi cùng đau đớn…

Trái tim Tưởng Tử Hàn đột nhiên buồn bực, khó chịu, giống như bị một bàn tay vô hình bóp nát khiến anh có bỗng thấy không thở nổi.

Những hình ảnh mơ hồ trong đầu đồng thời lướt qua như một cơn gió.

Nhưng khuôn mặt của người đó đều mờ nhạt, không thấy rõ.

Đầu anh đột nhiên đau đớn dữ dội.

Tưởng Tử Hàn kêu r3n thành tiếng, hai tay ôm lấy đầu định đập xuống.

Tống Hân Nghiên đau đớn đến mức không thở nổi, ngay giây trước khi tay Tưởng Tử Hàn định đập vào đầu anh, cô đột nhiên cúi người, ấn mạnh hai tay anh xuống chỗ cũ: “Anh đừng động đậy… Tử Hàn, anh chịu một chút đi, bác sĩ sắp tới rồi…”

Giọng nói của cô run rẩy, mang theo vẻ nức nở.

Trái tim Tưởng Tử Hàn không hiểu sao cũng run rẩy theo, trong lòng đau đớn không chịu nổi…

“Sao lại thế?! Anh bị đau đầu à? Không phải lúc nãy vẫn còn bình thường sao?”

Cố Vũ Tùng sốt sắng hỏi nhặng lên, nhanh chóng nhấn chuông.

Đầu Tưởng Tử Hàn đau đến mức cứ như có ai ở bên trong đang đập vào đầu anh.

Anh hung dữ hất tay Tống Hân Nghiên ra, hai mắt đỏ bừng như máu, trong mắt ngập tràn vẻ chán ghét: “Cút đi! Cút ngay cho tôi!”

Tống Hân Nghiên bị anh hất một cái thì lảo đảo lùi về sau. Đôi mắt anh ngập vẻ chán ghét, căm phẫn không chút che giấu như một thanh kiếm sắc bén cắm thẳng vào ngực cô…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi