DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1092

Tưởng Tử Hàn nhíu mày, bất chợt rút tay về.

Sở Thu Khánh cũng không tức giận.

Cô ta cầm điện thoại, tìm bài đăng từng đăng lên Zalo.

“Chúng ta đi đăng ký kết hôn vào ngày 18 tháng 10, anh xem, đây là tờ giấy chứng nhận kết hôn em đăng lên vòng bạn bè vào hôm đó. Còn cả cái này nữa…”

Bên trong album của cô ta có một tờ giấy chứng nhận kết hôn.

Tấm ảnh ấy là giấy kết hôn giả mà lúc trước Tưởng Tử Hàn đưa cho cô.

Cô ta chỉ kịp liếc một cái, chụp được tấm ảnh, giấy chứng nhận kết hôn đã bị thu lại rồi.

Không ngờ rằng, tấm ảnh này có thể tác dụng như vậy vào hôm nay.

Khóe miệng Sở Thu Khánh cong lên, cười đắc ý do mưu kế thành công.

Tưởng Tử Hàn nhìn hai người ở trong tấm ảnh của quyển sổ đỏ, trong đầu chợt lóe lên mấy hình ảnh.

Anh từng đưa một người vào ủy ban, sau đó ký tên chụp ảnh đăng ký kết hôn.

Lúc giấy chứng nhận kết hôn được đưa tới cho bọn họ, nhân viên ở ủy ban còn chúc bọn họ kết hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử.

Người kết hôn cùng với anh có một đôi tay với ngón tay thon dài xinh đẹp.

Chỉ là chủ nhân của đôi bàn tay ấy…

Đầu của Tưởng Tử Hàn lại bắt đầu đau đớn như bị kim châm vào.

Anh không dám nghĩ nữa, ánh mắt bất giác lại nhìn vào tay của Sở Thu Khánh.

Đó cũng là đôi tay đẹp đẽ trắng ngần, chưa từng bị cuộc sống mài giũa.

Nhưng không biết vì sao, anh cứ cảm thấy đôi tay này khác với đôi tay trong ký ức của anh.

Thấy Tưởng Tử Hàn không nói gì, Sở Thu Khánh cũng bắt đầu thấy thấp thỏm: “Tử Hàn, có phải anh không tin em không? Nếu anh không tin, em có thể cho người gửi giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta qua đây, có thể sẽ tốn chút thời gian…”

“Không cần.”

Tưởng Tử Hàn hoàn hồn lại, hờ hững nói: “Đầu anh có rất nhiều ký ức liên quan tới chúng ta, mặc dù trông khá mơ hồ nhưng anh nhớ rõ nhất là tên của vợ anh đúng là Sở Thu Khánh.”

Sở Thu Khánh hoàn toàn yên tâm, kích động cười.

Cô ta giả vờ cảm động: “Tử Hàn, anh đừng vội, quên thì quên thôi. Bác sĩ nói bây giờ anh cần nghỉ ngơi cho tốt, sau này từ từ sẽ khỏe lại. Anh còn phải cho em một hôn lễ thế kỷ nữa đó! Tương lai chúng ta còn có nhiều thời gian để tạo ra những ký ức tươi đẹp, chỉ cần anh bình an là được rồi.”

Tưởng Tử Hàn nghe được lời của Sở Thu Khánh, mạch suy nghĩ bỗng dưng hơi lạc đi.

Rõ ràng là lời nói thâm tình khiến người khác cảm động, nhưng anh cứ cảm giác không chân thực.

Anh nhìn Sở Thu Khánh, dường như muốn xác định thông tin nào đó.

Sở Thu Khánh bị ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng không gợn sóng này khiến đáy lòng nôn nóng, đứng ngồi không yên.

Chẳng lẽ ca phẫu thuật xảy ra vấn đề?

Cuối cùng Tưởng Tử Hàn đánh mắt về, nhẹ giọng nói: “Được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi