DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1118

Vết thương của Tưởng Tử Hàn đã lành lại, không đến mấy ngày đã có thể hoạt động lại bình thường, không khác gì người thường nữa rồi.

Sở Thu Khánh giúp anh làm thủ tục xuất viện, sau đó liền đến phòng bệnh thu dọn đồ đạc giúp anh.

“Tử Hàn, bác Tưởng biết hôm nay anh xuất hiện nên rất vui, còn cố tình chuẩn bị một bữa tiệc tối trong trang viên nữa, bảo chúng ta gọi cậu Cố, cậu Tô và cậu Lục đến, coi như ăn mừng anh xuất viện.”

Tưởng Tử Hàn đứng trước cửa sổ, thất thần nhìn ra vườn hoa.

Sở Thu Khánh đợi một lúc lâu cũng không thấy anh trả lời, cô ta đặt đồ xuống, quay đầu lại: “Anh đang nhìn gì vậy?”

Tưởng Tử Hàn vẫn không nói gì, anh vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ không chớp mắt.

Sở Thu Khánh bước tới, nhìn theo ánh mắt của Tưởng Tử Hàn, sắc mặt cô ta lập tức trở nên u ám.

Ngoài cửa sổ, Tống Hân Nghiên mặc một chiếc áo lông màu vàng nhạt, trên cổ quấn khăn quàng cổ màu đỏ, tay ôm một bó hoa cẩm chướng từ ngoài trời đầy tuyết đi vào trong.

Lúc đi ngang qua hai đứa trẻ đang đắp người tuyết, cô dừng lại, vẻ mặt dịu dàng ngồi xổm xuống bên cạnh bọn chúng, không biết đang nói gì.

Hai bạn nhỏ bị cô chọc cười khanh khách.

Tống Hân Nghiên cũng cười theo.

Cô cười rạng ngời tươi sáng, đáy mắt trong vắt như dải ngân hà tan vỡ, sáng trong và duyên dáng.

Bởi vì khóe môi cong lên mà lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu bên gò má xinh đẹp, giống như hạt châu lóe lên, cực kỳ quyến rũ.

Tưởng Tử Hàn nhìn đến thất thần, Sở Thu Khánh cũng trợn mắt nhìn đăm đăm.

Tống Hân Nghiên trong vườn hoa lại không hề nhận ra.

Cô mỉm cười nhìn đứa trẻ đắp người tuyết một lúc, sau đó mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Tử Hàn!”

Sở Thu Khánh tủi thân ôm lấy cánh tay Tưởng Tử Hàn làm nũng.

Tưởng Tử Hàn hoàn hồn, anh đột nhiên rút tay về như bị bỏng, tay còn lại đẩy cô ta ra.

Mặt Sở Thu Khánh tái mét.

Tưởng Tử Hàn thậm chí còn không thèm nhìn cô ta một cái.

Anh thu lại ánh mắt đau nhức vì cảnh tượng ấm áp trong vườn hoa, cau mày nhìn Sở Thu Khánh: “Đừng bất ngờ lại gần anh, anh sẽ sơ ý làm em bị thương đấy.”

Sở Thu Khánh âm thầm siết chặt hai tay, trên mặt đầy vẻ bi thương: “Tử Hàn, em là vợ anh…”

Lông mày Tưởng Tử Hàn càng nhíu chặt hơn.

Những ký ức lộn xộn thoáng qua trong đầu anh, anh cố gắng muốn nắm lấy, nhưng cuối cùng lại chẳng giữ được gì.

Bên ngoài phòng bệnh.

Ba người Cố Vũ Tùng thong dong đến muộn.

Tống Hân Nghiên đưa bó hoa cẩm chướng trong lòng cho Cố Vũ Tùng: “Cậu Cố, phiền cậu đưa cho anh ấy giúp tôi, cảm ơn nhé.”

Cố Vũ Tùng đón lấy với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Chị thật sự không vào thăm anh Hàn à? Dù sao thì cũng phải tự mình đưa hoa cho anh ấy chứ…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi