DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1122

Khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một bàn tay xinh đẹp thon dài duỗi ra ngăn cản.

Cửa thang máy sắp đóng lại mở ra.

Tống Hân Nghiên lười nhác ngước mắt lên thì thấy Tô Thần Nam thong thả đi vào.

Không gian trong thang máy lập tức trở nên nhỏ hẹp, không hiểu sao bầu không khí có chút lúng túng.

Nét mặt Tống Hân Nghiên cứng đờ, cảm xúc mất mát và đau khổ trên mặt lập tức biến mất.

Cô nâng mắt lên, khẽ cười hỏi: “Sao anh Tô lại đến đây?”

Tô Thần Nam hơi nghiêng đầu: “Đuổi theo chị.”

Tống Hân Nghiên: “?”

Tô Thần Nam thản nhiên dựa vào vách thang máy: “Vừa rồi cô lợi hại thật. Tôi và Tử Hàn quen biết nhau hai ba mươi năm, chưa từng thấy anh ấy luống cuống hoảng hốt như thế bao giờ.”

“Cảm ơn cậu đã khen.”

Cảm xúc trên mặt Tống Hân Nghiên nhạt dần, không hề đau khổ hay mất mát, cũng không giả vờ tỏ ra mình vẫn ổn.

Tô Thần Nam cất giọng chân thành: “Anh ấy thực sự rất yêu cô, dù mất đi ký ức, nhầm tưởng quá khứ với cô là người phụ nữ khác, nhưng bản năng cơ thể lại không thể lừa cô. Tống Hân Nghiên, Tử Hàn không có cách nào cưỡng lại cô cả. Chỉ là trí nhớ đã thay đổi cảm xúc của anh ấy, khiến trong lòng anh ấy sinh ra kháng cự với cô, nhưng đó cũng không phải là lỗi của Tử Hàn.”

Tống Hân Nghiên cười khổ, thấp giọng trả lời: “Tôi biết chứ.”

Nếu không phải biết rõ điều này, hôm nay cô cũng không đến đây.

Tô Thần Nam nhắc nhở: “Sở Thu Khánh là một ẩn số, trước khi thăm dò được con át chủ bài của cô ta, cô cố gắng đừng chọc giận cô ta, nếu không sẽ mang lại rất nhiều phiền phức cho cô đấy. Còn bên phía Tử Hàn, chúng tôi sẽ từ từ giúp anh ấy khôi phục trí nhớ. Dù không thể khôi phục được, nhưng với sự bình tĩnh và lý trí của anh ấy, tin rằng về lâu về dài kết hợp với chứng cứ chúng tôi tìm được, anh ấy sẽ bắt đầu nghi ngờ trí nhớ của mình thôi.”

Tống Hân Nghiên chân thành cảm ơn: “Cảm ơn cậu Tô.”

“Không cần đâu.”

Tô Thần Nam khẽ giọng trả lời: “Cô là người Tử Hàn quan tâm nhất, bây giờ anh ấy bị bệnh, ký ức hỗn loạn, chúng tôi nên thay anh ấy chăm sóc cho cô.”

Anh ta khựng lại một thoáng rồi tiếp tục nói: “Cô đừng quan tâm đ ến những gì Sở Thu Khánh nói, hành động vừa rồi của cô ta là cố tình diễn cho Tử Hàn nhìn đó. Trong lòng mọi người đều biết tình cảm Tử Hàn dành cho cô là thế nào, không muốn vạch trần cũng là vì hiện giờ Tử Hàn bị bệnh, sợ khiến anh ấy kích động. Giữa cô và anh ấy mới có sự tin tưởng thật sự, không cần nghiệm chứng.”

Từ trước đến nay Tô Thần Nam không phải là người nói nhiều, nhưng bây giờ lại giải thích hết lần này đến lần khác như vậy, cũng là vì Tống Hân Nghiên tỏ ra quá mức bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức khiến anh ta hơi lo lắng.

Người phụ nữ này có chủ ý, có lý trí. Anh ta lo rằng nếu như mình không nhấn mạnh nhiều lần, chờ đến ngày Tử Hàn khỏi bệnh cũng là ngày anh hoàn toàn mất đi cô.

Là anh em với nhau, anh ta không muốn nhìn thấy kết cục của Tưởng Tử Hàn lại giống như mình một lần nữa.

Tống Hân Nghiên cảm thấy hơi kinh ngạc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi