DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1175

Cô cảm động trấn an anh ấy: “Anh, anh yên tâm, bây giờ em đã qua độ tuổi bốc đồng rồi.”

Quan trọng nhất là, trước đó em đã làm quá nhiều việc bốc đồng, nhưng không có chuyện nào tốt cả.

Câu nói ngã một lần khôn hơn một chút vẫn rất đúng đối với cô.

“Trải qua nhiều chuyện như vậy, em cũng không phải hoàn toàn không biết gì về Tống Thanh Hoa. Anh, em sẽ không cho Tống Thanh Hoa bất cứ một chút lợi ích nào. Bà ta muốn trao đổi, bà ta muốn lấy được tin tức hữu dụng, em có chết cũng sẽ không nói cho bà ta. Đừng nói đến chuyện tìm bà ta, bây giờ nhìn thấy bà ta em cũng sẽ đi đường vòng. Thế nhưng, nếu sau này để em nắm được cơ hội, em tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho bà ta đâu!”

Tống Dương Minh đã hoàn toàn thất vọng về người cô này.

Nghe Tống Hân Nghiên nói những lời này, anh không hề cảm thấy không vui, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.

“Em hiểu thì tốt rồi.”

Anh hơi bất lực: “Anh không thể ở bên cạnh bảo vệ em mọi lúc được, bây giờ Tưởng Tử Hàn lại trở thành như vậy, em…”

Tống Dương Minh đột nhiên dừng lại, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Tống Hân Nghiên cũng trở nên buồn bã.

Cô cố gượng cười: “Không sao. Em cũng không phải đứa nhỏ không biết gì, em có thể tự chăm sóc được cho mình.”

Tống Dương Minh cũng không được an ủi, anh đau lòng cho cô đến mức tim thắt lại.

Hai người lên xe.

Tống Hân Nghiên bảo anh đưa cô đến khách sạn.

Tống Dương Minh không phản đối, mỉm cười bao dung: “Biết em sẽ không ở nhà, anh đã sắp xếp xong hết rồi.”

Xe chạy thẳng về phía khách sạn.

Trong lòng Tống Hân Nghiên cảm thấy ấm áp: “Anh, cảm ơn anh.”

Cô ngừng một lúc rồi lại nói: “Em đã đặt vé ngày mai quay về thủ đô rồi, sẽ không ở lại đây cùng anh nữa. Mấy năm qua anh vẫn luôn ở trong quân đội, ăn Tết cũng rất ít khi về nhà. Năm nay không ăn Tết trong quân đội thì lại theo em ở nước ngoài, cũng may Tết Nguyên tiêu vẫn chưa qua, anh ở nhà đến qua Tết Nguyên tiêu rồi hẵng đi.”

Tống Dương Minh không có suy nghĩ quá mãnh liệt về việc đón Tết Nguyên tiêu ở nhà.

Chỉ nghe Tống Hân Nghiên nói ngày mai sẽ rời khỏi Hải Thành, anh cau mày lại: “Sao đi vội thế?”

Tống Hân Nghiên thả lỏng dựa vào cửa xe: “Ở đây đã không còn nhà của em nữa, quay về có thể thăm ông nội đã là quá đủ với em rồi. Ở lại chốn xưa chưa chắc đã là hồi ức tốt đẹp, còn không bằng quay về làm việc sớm.”

Cô quay đầu nhìn Tống Dương Minh, cười nói: “Anh yên tâm đi, em và Đầu Gỗ đã bàn bạc sẽ đi cùng với nhau rồi, không cảm thấy cô đơn lẻ loi đâu.”

Tính tình Tống Dương Minh cũng chẳng nhiều lời.

Biết là khuyên không được nên cũng không khuyên nữa: “Chuyến bay mấy giờ? Ngày mai anh đưa em qua đó. Lần này về Hải Thành, đúng thật là anh vẫn còn chút chuyện phải làm, có thể sẽ trễ mất vài ngày. Còn về việc có đón Tết Nguyên tiêu hay không thì còn phải xem công việc bên này sắp xếp như thế nào đã. Em qua đó trước cũng tốt, đợi anh giải quyết xong chuyện trong tay rồi qua thủ đô tìm em ngay.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi