DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1181

Cô đè lên tim, hít vào thật sâu, tự giễu: “Quả nhiên nhắm mắt làm ngơ vẫn tốt nhất, gặp nhau mà không còn tình cảm chỉ như đâm vào tim của nhau thôi.”

Quan trọng là người đau chỉ có một mình cô…

Ở nơi khác.

Tưởng Tử Hàn lên xe, cuối cùng vẫn tức không chịu được, lạnh giọng ra lệnh: “Đến chỗ Tô Thần Nam, bảo họ lập tức tập hợp!”

“Vâng!”

Chúc Minh Đức không dám thở mạnh, nhanh chóng trả lời làm theo.

Nửa tiếng sau, bốn anh em gặp nhau ở chung cư của Tô Thần Nam.

Tưởng Tử Hàn tức giận la hét một hồi, cuối cùng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ba người anh em, chất vấn họ: “Rốt cuộc các cậu làm việc kiểu gì thế? Tại sao Tống Hân Nghiên vẫn còn ở thủ đô?”

Mọi người: “…”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không dám đối mặt với Tưởng Tử Hàn.

Chuyện này có thể làm à?

Nếu hôm nay họ dám đuổi Tống Hân Nghiên đi, trong tương lai việc khai hoang châu Phi có thể đang chờ đợi họ!

Làm vậy có khác nào tự tìm cái chết không?

Tưởng Tử Hàn tức giận tới mức tim gan lách phổi đều đau, anh trút giận một hồi lâu mới chịu dừng lại.

Thấy anh cuối cùng cũng đã bình tĩnh hơn, Tô Thần Nam mới lên tiếng: “Tử Hàn, anh có biết Tống Hân Nghiên đang làm việc ở đâu không?”

Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn cực kì khó coi, anh khinh thường đáp: “Tại sao tôi phải quan tâm cô ta?”

“Cô ấy đang làm ở PL.” Tô Thần Nam nói thẳng với anh, lại hỏi: “Anh có còn nhớ anh và John của PL có quan hệ như thế nào không?”

Vẻ mặt của Tưởng Tử Hàn vẫn khó coi như cũ, nhưng rõ ràng anh đã bình tĩnh hơn nhiều, lý trí cũng đã quay lại không ít: “Tôi bị thương chứ không phải bị ngu đi!”

Nhìn ánh mắt không mấy tin tưởng của các anh em của mình, cơn giận lại dâng lên trong lòng, anh không nhịn được nói: “Ba John là thầy của tôi. Mặc dù giữa tôi và anh ta không bằng tình bạn từ nhỏ đến lớn với các cậu, nhưng cũng là anh em thân thiết.”

Tô Thần Nam rất hài lòng gật đầu: “Đúng vậy, cho nên người phụ nữ mà anh muốn đuổi, cô ấy đang đi làm ở công ty của người anh em thân thiết của anh, hơn nữa còn không phải nhân viên bình thường, mà là cổ đông có đầu tư. Bây giờ anh bắt chúng tôi đi đuổi cấp dưới của một người anh em khác của anh?”

Tưởng Tử Hàn ngẩn ra.

Người khác anh không dám nói, nhưng ở công ty của John, nếu không có bản lĩnh thật sự, đừng nói là làm cổ đông, chỉ muốn làm nhân viên của anh ta cũng rất khó.

Anh nhíu mày, cực kì khó tin: “Người phụ nữ đáng ghét Tống Hân Nghiên đó mà có khả năng này ư?”

Ba người còn lại: “…”

Tưởng Tử Hàn bực bội phất tay áo: “Được rồi, việc này để tôi xử lý.”

Nói xong, anh lấy điện thoại ra gọi cho John.

“John, bây giờ tôi cần nhờ anh làm một chuyện, đó là sa thải Tống Hân Nghiên, sau đó đuổi cô ta ra khỏi thủ đô!”

Cả hai bên đầu dây điện thoại đều rơi vào sự yên tĩnh kỳ lạ.

Một lúc lâu sau, giọng khàn khàn riêng biệt của John vang lên: “Khụ… Người anh em thân yêu của tôi ơi, anh có biết mình đang nói gì không?”

“Tôi biết! Hơn nữa tôi đang rất tỉnh táo, tôi chắc chắn, khẳng định cách biểu đạt vừa rồi của mình không có vấn đề.”

John hít sâu một hơi như thể đang nghiến răng nghiến lợi: “Anh nói đùa gì thế? Lúc trước là ai bảo tôi thả dây dài mời cô ấy vào PL? Ban đầu tôi rõ ràng đã từ chối anh, tôi đã nói PL không cần một cô nhóc không có bằng cấp. Chính anh đã hết lời cầu xin tôi cho cô ấy một cơ hội! Anh bảo mặc dù cô ấy còn nhỏ nhưng rất thông minh, cũng rất có thiên phú. Sự thật anh nói không sai, tôi đã bị vả mặt. Anh đã giới thiệu cho tôi một đối tác xuất sắc…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi