DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1220

Người ưu tú đi đến đâu cũng đều có thể tỏa sáng, đương nhiên trách nhiệm xã hội mà họ phải gánh cũng càng lớn hơn, càng mệt hơn. Nhưng đàn ông ấy mà, phải có tinh thần sứ mệnh này.”

Khương Thu Mộc gật đầu tán thành.

Lại chẳng đúng à.

Người trong lòng cô ấy, cho dù làm trong ngành nào cũng đều có thể trở thành người dẫn đầu trong ngành.

Cô ấy phụ họa: “Về tinh thần trách nhiệm sứ mệnh, tôi thấy không ai có thể so sánh được với anh Dương Minh hết. Ý chí sắt đá của quân nhân, thực sự được thể hiện rất rõ ràng trên người anh ấy…”

Khi khen ngợi người trong lòng, đôi mắt Khương Thu Mộc đều sáng ngời.

Các từ ngữ khen ngợi càng không kìm được mà tuôn ra không ngừng.

Trái tim Cố Vũ Tùng lại lạnh lẽo.

Vừa lạnh lẽo vừa chua xót.

Nếu như lúc trước còn chưa thể xác định được tâm ý của Khương Thu Mộc, vậy thì lúc này, chút không chắc chắn đó đã bị Khương Thu Mộc ghim thẳng lên cây giá chữ thập rồi.

Sự ngọt ngào ái mộ trên gương mặt của người phụ nữ đối diện như sắp trào cả ra.

Mà anh ta cũng ấm đầu thật rồi, sao lại lấy ví dụ này chứ?

Đúng là tự bê đá đập vào chân mình mà!

Cố Vũ Tùng cười khổ.

Không cần soi gương cũng biết, lúc này chắc chắn anh ta sẽ đố kị như một tên hề vậy!

Khương Thu Mộc không hề hay biết về những suy nghĩ trong lòng Cố Vũ Tùng, cũng không chú ý tới vẻ ảm đạm và thất thần trên mặt anh ta.

Cô ấy khen Tống Dương Minh không ngớt lời lại được, tới khi nói đến mức khô cả miệng rồi mới phóng khoáng uống một ngụm cà phê cho nhuận họng.

Socola và sữa bò dính bên khóe miệng.

Cố Vũ Tùng không nhịn lòng được mà vươn tay ra lau đi giúp cô.

Khương Thu Mộc bị hành động đột ngột này của Cố Vũ Tùng dọa cho giật nảy mình.

Giật lên một cái, cà phê ngậm trong miệng phun ra ngoài.

“Khụ!”

Khương Thu Mộc ho đến mức trời đất quay cuồng.

Chất lỏng màu nâu sẫm bay về phía khuôn mặt người đối diện như tiên nữ tung hoa.

Kiểu tóc tỉ mỉ, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Cố Vũ Tùng lập tức dính đầy chất lỏng cà phê, trên cổ ảo cũng ướt đẫm.

Vô cùng nhếch nhác!

Cố Vũ Tùng sững sờ ngay tại chỗ.

Khương Thu Mộc cũng sững sờ.

Thời gian dừng lại.

Mấy giây sau, Khương Thu Mộc bỗng nhiên hoàn hồn lại, sau đấy không kìm được mà phá lên cười.

“Ha ha ha ha…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi