DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1226

Tưởng Tử Hàn giơ lì xì trong tay lên, cười nói không chút để ý: “Cô Tống là công thần kết quả toàn thắng ngày hôm nay, bao lì xì nhỏ thế này mỏng quá, còn lâu mới đủ nhỉ?”

Tống Hân Nghiên hờ hững thu tay lại: “Ồ, vậy chủ tịch Tưởng cảm thấy bao nhiêu mới đủ?”

“Ha ha…”

Mọi người trong phòng họp còn đang căng thẳng không thôi, nghe vậy bèn thở phào một hơi, cười nhốn nháo: “Chủ tịch Tưởng hào phóng quá, cứ vung tay phát bao lì xì cho đại công thần của chúng tôi đi, chúng tôi không hâm mộ, không ghen tị đâu.”

“Đúng vậy, mọi người đều lây thơm của Hân Nghiên mà, tuyệt đối không ghen tị!”

John liếc Tưởng Tử Hàn, cười khì khì nhét hết chỗ lì xì còn lại trong tay vào tay đối phương: “Đây, còn bao nhiêu đều ở đây cả, cứ thoải mái đi. Nếu còn cảm thấy không đủ thì để tôi thêm, chuyển khoản cũng được!”

“Ha!”

Tưởng Tử Hàn cười khẽ vẻ nghiền ngẫm: “Tiền tục lắm, sao có thể xứng với đại công thần của chúng ta được.”

Anh vươn cánh tay dài, kéo John đến giữa mình và Tống Hân Nghiên: “Nghe nói cô Tống còn đang độc thân? Toàn bộ bao lì xì đỏ ở đây cộng lại cũng không đủ trao giải cho cô. Nhưng thêm một tổng giám đốc PL chắc cũng hòm hòm rồi nhỉ?”

Bầu không khí vừa sinh động lên lại bắt đầu sượng cứng lại.

Chủ tịch Tưởng muốn làm mối cho Tống Hân Nghiên ư!

Nhưng Tống Hân Nghiên với John… cũng bất ngờ quá đấy!

Mọi người không dám thở mạnh, yên lặng lùi lại mấy bước.

Vị trí trung gian vốn huyên náo lập tức chỉ dư lại ba người, cực kỳ xấu hổ.

Tống Hân Nghiên lẳng lặng nhìn chằm chằm Tưởng Tử Hàn.

Đối phương cũng mỉa mai nhìn lại cô.

Hai ánh mắt va chạm giữa không trung, bắ n ra tia lửa vô hình.

Trái tim Tống Hân Nghiên nghèn nghẹn, đau âm ỉ.

Trong mắt người này, cô chính là người phụ nữ chỉ cần chớp được cơ hội là thấy người sang bắt quàng làm họ, cực kỳ vô liêm sỉ đúng không!

John xấu hổ nhìn Tống Hân Nghiên, rồi lại quay đầu liếc Tưởng Tử Hàn.

Ánh mắt hai người dây dưa, khiến cho anh ta bị kẹp ở giữa… ngượng lắm đấy.

“NO! NO! NO! Tôi không xứng. Tôi còn tục hơn cả tiền nữa, không xứng với người phụ nữ giỏi giang mạnh mẽ như Hân Nghiên.”

Anh ta cười xuề xòa pha trò, lui về phía sau: “Chưa kể Nghiên của chúng ta hoàn toàn không hứng thú với vị trí vợ tổng giám đốc. Nếu đổi thành vị trí tổng giám đốc chắc cô ấy còn hứng thú hơn ấy. Đương nhiên, cũng chỉ có vị trí tổng giám đốc mới xứng với tài hoa của cô ấy thôi! Nghiên, cô có hứng thú tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc không? Nếu cô muốn, tôi lập tức thoái vị nhượng hiền. Sau này John chỉ là em trai fan chạy việc vặt cho cô…”

“Ha ha ha…”

John hài hước lại khiến không khí phòng họp nhộn nhịp trở lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi