DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1229

“Cô ta dám!” Hai mắt Tưởng Tử Hàn phun lửa.

John không còn gì để nói: “Ừ, cô ấy không dám! Thế nên vừa rồi cũng chỉ thả thính anh thôi, còn ghẹo cho anh xuân tâm nhộn nhạo.”

Không nói phá là nể mặt anh em, cho người này lưu lại chút tự trọng thôi.

Nhưng người trước mặt này đúng là nể mặt ba phần đã không coi người ta ra gì.

Tưởng anh ta không biết giận là gì à!

Tưởng Tử Hàn hừ lạnh: “Khốn kiếp, ai xuân tâm nhộn nhạo! Đấy là tôi thấy cô ta không chọn anh, xem ra mắt không bị mù, cho cô ta vài phần mặt mũi thôi…”

John nheo đôi mắt xanh: “Tôi không thích nghe câu này của anh đâu nhé. Cái gì mà không chọn tôi chứng tỏ mắt không mù? Nói cứ như cô ấy chọn anh không bằng.”

Tưởng Tử Hàn: “…”

Ngọn lửa giận vừa có dấu hiệu biến mất lại bắt đầu nhen nhóm.

John lườm anh một cái: “Định buông lời tổn thương nhau nữa thì thôi khỏi. Nếu còn tiếp tục nữa thì tình anh em cây khế của hai ta không còn dư chút nào đâu. Đều là người bị bỏ lại, giờ còn đấu tranh nội bộ với tôi à? Ha!”

Anh ta cười khẩy: “Giờ tôi có lý để nghi ngờ anh vốn dĩ không tức giận, chỉ đang thử xem Tống Hân Nghiên có phải chỉ đối với anh như thế không!”

Tưởng Tử Hàn giật mình sững lại, trái tim đập hẫng một nhịp: “Ngậm cái miệng thối của cậu lại ngay!”

Người đàn ông ngày thường bình tĩnh vô cùng đến giờ lại nói tục.

John bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết, chỉ trích anh: “Đấy xem đi, tôi chỉ nói anh cũng không lọt vào mắt người ta thôi mà anh đã bắt đầu nói bậy rồi. Tưởng Tử Hàn, anh đang sốt ruột!”

Tưởng Tử Hàn trừng anh ta: “!”

John nheo đôi mắt lam khôn khéo, choàng bả vai đối phương: “Thế này đi, để tôi giới thiệu một cô nàng khác cho anh. Đảm bảo tài giỏi hơn Tống Hân Nghiên gấp trăm lần ngàn lần, còn là giám đốc bộ phận kinh doanh công ty tôi nữa. Con người vừa xinh đẹp lại vừa có năng lực, sát phạt quyết đoán, khí thế hùng vĩ luôn ấy. Quan trọng nhất là người ta môn đăng hộ đối với anh, gia đình cũng làm ăn buôn bán, kinh doanh…”

“Cút!”

Tưởng Tử Hàn gạt phăng cái tay đang khoác vai mình xuống: “Giám đốc kinh doanh của anh thế nào thì liên quan gì tới tôi!”

John cười tủm tỉm, nhún vai nói: “Đúng vậy, cô ấy thật sự không liên quan gì đến anh cả. Thế còn CTO của công ty chúng tôi thì lại mắc mớ gì đến anh! Tưởng Tử Hàn, đừng phủ nhận nữa, anh đang cố ý nhằm vào Tống Hân Nghiên! Chẳng lẽ anh không cảm thấy đây mới là chỗ có vấn đề nhất à?”

Hai mắt Tưởng Tử Hàn vẫn hừng hực lửa giận, nhưng đồng thời lại nhăn chặt đôi mày kiếm lại.

Anh sửng sốt một thoáng, hậm hực nói: “Sao tôi biết được! Là người phụ nữ kia quyến rũ tôi, muốn phá hoại tình cảm của tôi và Sở Thu Khánh!”

John ngoài cười nhưng trong không cười: “Nếu là tình yêu chân chính, chẳng lẽ có người tùy tiện quyến rũ là có thể phá hoại tình cảm của hai người chắc? Vừa rồi cô ấy làm anh xấu mặt trước bao người như thế, anh cảm thấy cô ấy thật sự không ghét bỏ anh chắc? Tỉnh lên đi lão Tưởng, anh khôn khéo như thế, sao có thể quy ghét bỏ rành rành như vậy thành thông đồng quyến rũ được chứ!”

John thấm thía khuyên răn: “Anh là bác sĩ, thái độ bình thường nên lý trí bình tĩnh mới phải. Anh ở đây tự bình tĩnh, phân tích chút đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi