DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1236

Quý ông nhỏ thấy Tống Hân Nghiên sợ hãi liền cưỡng ép mình phải tỉnh táo lại, lặng lẽ túm vạt áo cô, dùng giọng nói không giấu được run rẩy ra vẻ bình tĩnh để an ủi cô: “Đừng… Đừng sợ. Em gái vẫn luôn rất kiên cường, chắc chắn không sao đâu! Em ấy từng nói thần tiên đã tính mệnh cho em ấy rồi, em ấy có thể sống đến 109 tuổi.”

Cậu nhóc nói xong cứ như cũng tự an ủi được bản thân, giọng nói dần trầm lại, không run nữa: “Trước giờ Minh Trúc nói đều rất đúng, còn là bé ngoan nói được làm được nữa. Em ấy nói có thể sống đến 109 là chắc chắn sống đến 109, em ấy không nói dối đâu. Cho nên chắc chắn sẽ không sao hết!”

Ừ, chắc chắn là như vậy!

Em gái tinh quái biết đánh nhau, biết mắng chửi người, còn có thể tranh cãi với cậu bé, cười rộ lên hai mắt cong cong, má có lúm đồng tiền chắc chắn sẽ bình an!

Trái tim bối rối treo lơ lửng trên không của Tống Hân Nghiên cuối cùng cũng hạ xuống.

Lúc này cô mới nhớ ra, ngoại trừ Tưởng Minh Trúc, bên cạnh cô còn có Tưởng Minh Triết. Bé cũng mới bốn tuổi thôi, còn bị dọa sợ.

Tống Hân Nghiên áy náy vô cùng, ngồi xổm xuống ôm cổ Tưởng Minh Triết.

“Xin lỗi con, vừa nãy dì không kịp để ý đến con. Có phải dọa con sợ rồi không?”

Tưởng Minh Triết trắng mặt lắc đầu.

Tống Hân Nghiên càng thêm tự trách, giọng nói khàn khàn: “Minh Triết đừng sợ, Minh Trúc sẽ không sao đâu. Chắc chắn sẽ không sao đâu!”

Trong lúc hai người nói chuyện, đầu hành lang vang lên tiếng bước chân hỗn độn.

Còn không chỉ một người.

Tống Hân Nghiên buông Tưởng Minh Triết ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Ở khúc quanh, Tưởng Tử Hàn mặt mũi tái nhợt bước nhanh về phía bên này.

Sau lưng anh còn có Mộ Kiều Dung và Sở Thu Khánh chạy chậm theo.

Vừa nhìn thấy anh, Tống Hân Nghiên cứ như đột nhiên tìm được chỗ dựa đáng tin, trái tim hốt hoảng cũng hạ xuống.

Tưởng Tử Hàn là ba của Minh Trúc, đồng thời cũng là một bác sĩ tài giỏi.

Anh là người hiểu rõ nhất về tình trạng cơ thể của con gái mình.

Minh Trúc được cứu rồi!

Tống Hân Nghiên xúc động tiến lên đón: “Tưởng…”

Cô vừa mới định nói tình hình của Tưởng Minh Trúc cho Tưởng Tử Hàn biết.

Người đàn ông đã bóp chặt cổ cô, ném cô lên tường.

“Tống Hân Nghiên, rốt cuộc trong lòng cô chứa cái gì! Minh Trúc vẫn còn là một đứa con nít, cô lại dám ra tay với con bé?”

Cảm giác ngạt thở khiến nước mắt Tống Hân Nghiên trào ra.

Cô cắn răng, cố nén nước mắt, bình tĩnh nhìn anh.

Hóa ra trong lòng anh, cô đã kinh khủng đến mức này rồi!

Tống Hân Nghiên đột nhiên nản lòng.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi