DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1244

Sau đó anh liếc nhìn Cố Vũ Tùng: “Cậu quan tâm thì tự đi mà thăm đi, tôi không đi!”

Cố Vũ Tùng: “…”

Mẹ nó, cho dù là anh em, anh ta cũng không nhịn được muốn mắng người.

Quá con mẹ nó tuyệt tình đến không còn giống người nữa!

“Cô ấy cứu con gái anh nên mới ngất xỉu. Anh Hàn, anh có lương tâm chút đi được không!”

Cũng mặc kệ Tưởng Tử Hàn có muốn hay không, anh ta cứ thế cưỡng ép kéo người đi theo.

Phía sau hai người, Sở Thu Khánh mặt đầy căm phẫn.

Vẻ mặt Mộ Kiều Dung thì đầy phức tạp.

Chỉ có Tưởng Diệc Sâm là thản nhiên về hướng đó, trong mắt nhoáng hiện vẻ tàn nhẫn sắc lạnh…

Lúc Tống Hân Nghiên tỉnh lại, cô đã ở trong phòng bệnh.

Đầu óc cô vẫn còn cảm giác choáng váng, đôi mắt cũng không xác định được tiêu cự, tầm nhìn mơ hồ.

Chỉ có giác quan chậm chạp nhưng tinh tường truyền cảm giác trên cơ thể vào não bộ.

Cô đang truyền dịch!

“Tỉnh rồi à?”

Giọng nói của Cố Vũ Tùng vang lên trong phòng bệnh.

Tống Hân Nghiên phản ứng chậm mất nửa nhịp, sau đó cô mới quay đầu về hướng phát ra giọng nói.

“Sao cậu Cố lại tới đây?”

Giọng nói mềm mại có chút yếu ớt.

Cố Vũ Tùng im lặng, kéo ghế ngồi trước giường bệnh của cô: “Chị rút máu đến mức làm mình ngất đi, tôi có thể không đến được chắc?”

Dáng vẻ cà lơ phất phơ ngày thường không còn lại nửa phần, vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại không tức giận, anh ta nói: “Tống Hân Nghiên, sao trước kia tôi không phát hiện, ngoài háo thắng trong công việc ra thì trong chuyện không muốn sống như này chị cũng có thể cậy mạnh được nhỉ? 700cc máu đấy! Ý chí yếu một chút, sức khỏe kém một chút thì nói không chừng đã rút luôn mạng rồi. Chị đúng là tàn nhẫn với bản thân mình quá đấy!”

Nói xong còn giễu cợt giơ ngón cái lên với cô.

Tống Hân Nghiên nhếch miệng cười.

Mặc dù đầu óc trì độn không thể nào tiếp nhận hoàn toàn chính xác ý nói của Cố Vũ Tùng vào đại não, nhưng cô cũng biết, chắc chắn anh ta không nói lời nào tử tế.

“Tình huống của Minh Trúc lúc đó… Đúng rồi, con bé sao rồi?”

“Không sao! Người yếu, sức đề kháng kém, máu hiếm là bệnh mang theo từ mẹ, chỉ cần có chút k1ch thích hoặc các cơ quan bị viêm nhiễm là sẽ chảy máu ngay, không liên quan gì đến chị cả.”

Cố Vũ Tùng hừ một tiếng: “Chị tự lo cho mình đi, đúng là điên rồi. Haiz, tôi đang rất tò mò đây, rốt cuộc là chị muốn làm gì? Rút nhiều máu như vậy là định cho Tưởng Minh Trúc ăn thay cơm luôn à! Chị rút ra thì cũng phải xem con bé cần dùng đến không chứ! Tôi thật sự bị hai người làm cho sắp phát điên lên rồi.”

Nghe được Tưởng Minh Trúc không sao, cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng yên lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi