DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1246

“Ui da…”

“Ai không có…”

Hai người đều bị đụng cho lùi về sau một bước, rồi lại hét lên cùng một lúc.

Cố Vũ Tùng cáu lên muốn phun lời mắng chửi.

Lời buột ra khỏi miệng đã nói được một nửa rồi, nhưng sau khi nhìn thấy người tới thì lập tức nín thinh, chân tay lúng túng vội vàng đỡ lấy rồi kéo người phụ nữ bị đụng cho lùi về sau suýt chút nữa thì ngã lại.

Cứ thế hết ra lại vào, người bị đụng trước mắt đầy sao, trong lòng bừng bừng lửa giận.

“Thu… Cô Khương, cô không sao chứ?” Đôi mắt Cố Vũ Tùng đầy lo lắng.

Trán Khương Thu Mộc bị đụng cho đủ bừng một mảng, túi xách trên tay cũng rơi xuống.

Cô ấy ôm trán, tức giận đẩy tay Cố Vũ Tùng ra: “Vẫn ổn, không chết được.”

Cô ấy quắc mắt lườm anh ta một cái rồi khom lưng nhặt túi.

Cố Vũ Tùng vội vàng nhặt túi lên giúp cô ấy trước một bước, nịnh nọt dâng lên bằng hai tay: “Xin lỗi xin lỗi nha, ban nãy tôi đang suy nghĩ chút chuyện nên hơi lơ đễnh, không nhìn thấy cô đi vào. Tôi xoa cho cô nhé.”

Nói rồi, bàn tay to lớn khô ráo phủ lên trên trán Khương Thu Mộc.

Nhiệt độ tới từ người khác phái tản ra từ trán, Khương Thu Mộc sững sờ một lúc, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.

Cô ấy vội vàng hất tay Cố Vũ Tùng ra, lùi lại một bước, trừng mắt không chút nể nang: “Giả vờ giả vịt, muốn đi thì đi mau đi, đừng có chắn đường.”

“Chị dâu vẫn còn ở đây, sao tôi có thể yên tâm để một người phụ nữ như chị ấy ở lại phòng bệnh một mình được.”

Nói xong lập tức quay người quay trở lại phòng bệnh.

Tống Hân Nghiên: “…”

Khương Thu Mộc: “…”

Má nó, tự dưng cảm thấy mất công cô ấy bị đụng rồi.

Đôi mắt to tròn sinh động của Khương Thu Mộc nguýt càng kinh hơn.

Cố Vũ Tùng nịnh nọt rằng: “Cô đừng lo lắng, chị dâu không sao. Tôi đã cho người kiểm tra tổng quát cho chị ấy rồi, chị ấy chỉ bị mất máu hơi nhiều, tụt huyết áp thôi. Tôi đã sắp xếp cho người mang đồ ăn tới đây rồi, truyền dịch xong ăn thêm chút đồ, sau đó nghỉ ngơi vài ngày là chạy nhảy lung tung được ngay.”

Cái giọng điệu giải thích nôn nóng kia, đúng là khúm núm mà không tự nhận thức được.

Tống Hân Nghiên nhìn cậu cả này bằng ánh mắt thước tiếc, nhắm mắt lại không nỡ nhìn thẳng.

Khương Thu Mộc cạn lời cau mày: “Cậu Cố, dù sao thì anh cũng là phú nhị đại phải thừa kế tài sản của gia đình, lại còn có công việc của bác sĩ với công việc nghiên cứu y dược, anh không bận à?”

Một tên đàn ông như kia mà cứ lải nha lải nhải, đúng là lắm mồm còn hơn cả mấy bà cô trung niên nữa.

Cô ấy đẩy người ra bên ngoài: “Mau đi đi, tôi tới đây rồi, ở đây có tôi trông coi, anh cứ để Hân Nghiên yên tĩnh nghỉ ngơi một lúc đi.”

Cố Vũ Tùng không muốn đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi