DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1249

Anh quay sang nói với Cố Vũ Tùng: “Cậu liên hệ với chuyên gia nước ngoài, bảo bọn họ cũng nghĩ cách đi. Nếu như được, xem xem có thể mời người qua thẳng đây không, hoặc là đưa ra một phương án điều trị khả thi…”

Sắc mặt Cố Vũ Tùng u ám.

Anh ta vẫn luôn liên hệ với chuyên gia nước ngoài, cũng đang theo dõi tình hình điều trị của tính kháng thuốc này. Nhưng ai mà biết được bệnh tình đột ngột thay đổi vào lúc này, tế bào gốc tạo máu cũng xảy ra vấn đề…

Anh ta vuốt mặt, gật đầu: “Cứ giao cho em đi.”

Ở một phòng bệnh khác.

Tống Hân Nghiên cố gắng nhịn sự khó chịu, điều chỉnh tốc độ truyền dịch lên nhanh nhất.

Chẳng mấy chốc một bình dịch truyền đã thấy đáy.

Không đợi y tá đến, tự cô đã trực tiếp rút kim.

“Này…”

Khương Thu Mộc định ngăn cản, nhưng không nhanh bằng tốc độ tay cô.

Cô ấy bất lực thở dài: “Ban nãy tớ hỏi thăm rồi, cậu Cố không lừa cậu đâu, Tưởng Minh Trúc thực sự không sao nữa. Chỉ là tình trạng cô nhóc đặc biệt, bệnh khá phiền phức thôi.”

Tống Hân Nghiên định xuống giường.

Biết cô nôn nóng, Khương Thu Mộc cũng không ngăn cản, ngược lại còn đưa quần áo lấy giày cho cô.

Mặc đồ xong liền đẩy cô đến khu nghỉ ngơi bên cạnh: “Cho dù cậu có nôn nóng như thế nào cũng phải ăn trước đã. Bổ sung lại thể lực và dinh dưỡng.”

Tống Hân Nghiên xoa dịu cảm xúc của mình, ngoan ngoãn ăn hết sạch bữa ăn bổ máu mà Cố Vũ Tùng cho người đem tới.

Khương Thu Mộc đau lòng lẩm bẩm: “Đúng là không biết kiếp trước cậu có nợ máu gì với ba con nhà họ Tưởng nữa, đến kiếp này bị hai người bọn họ một người làm tổn thương cõi lòng một người làm tổn thương cơ thể.”

Tống Hân Nghiên an ủi: “Cho dù không phải Minh Trúc mà là đứa trẻ khác thì nếu tớ giúp được, tớ cũng tuyệt đối không mặc kệ.”

Đôi mắt cô ảm đạm: “Đầu Gỗ, tớ cũng là một người mẹ. Con của tớ và Tưởng Minh Trúc đều không có mẹ, tớ làm như vậy, không những là vì thích Tưởng Minh Trúc, càng nhiều hơn đó là hy vọng, mong rằng lòng tốt này của tớ có thể được đền đáp ở con tớ. Tớ hy vọng chúng cũng có thể gặp được người tốt bụng như tớ, khi chúng nó cần, có thể giúp chúng nó một tay…”

Khương Thu Mộc bỗng chốc không nói nên lời.

“Đi thôi, cứ từ từ, tớ đỡ cậu.”

Hai người đi ra khỏi phòng bệnh.

Khương Thu Mộc nói: “Ban nãy lúc tới đây, tớ liếc mắt qua bên kia thấy Mộ Kiều Dung và Sở Thu Khánh cũng đang ở phòng bệnh. Cậu muốn thăm cô bé thì phải chuẩn bị tâm lý đấy.”

Nhớ tới chuyện bên ngoài phòng cấp cứu trước đó, bước chân Tống Hân Nghiên có hơi chần chừ.

Nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi.

Hai người vừa tới cửa phòng bệnh của Tưởng Minh Trúc thì Mộ Kiều Dung và Sở Thu Khánh cũng đi ra từ bên trong.

Bốn người cách nhau vài bước chân, ánh mắt đối diện từ đằng xa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi