DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1297

Khoảnh khắc cửa phòng làm việc nhẹ nhàng đóng lại, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Nói thật, hôm nay anh ta đã vượt quy định cho phép.

Thế nhưng, anh ta không hối hận!

Khi đi xuống lầu, Sở Thu Khánh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đứng dậy quay đầu gọi anh ta: “Trợ lý Chúc.”

Chúc Minh Đức dừng bước: “Cô Sở có việc gì không?”

Tới tận bây giờ anh ta vẫn chưa đổi xưng hô gọi Sở Thu Khánh là mợ chủ… Anh ta tin rằng sếp sẽ khôi phục trí nhớ, anh sẽ không cho phép anh ta gọi bất cứ người phụ nữ nào khác ngoài Tống Hân Nghiên là mợ chủ cả.

Sở Thu Khánh cười ôn hòa: “Muốn nhờ cậu xem giúp tôi ít đồ.”

Chúc Minh Đức im lặng một lát rồi gật đầu.

Mặc dù trong lòng không ủng hộ mợ chủ này, nhưng ngoài mặt anh ta không có tư cách chống đối với Sở Thu Khánh.

“Đi theo tôi.” Sở Thu Khánh đi về phía phòng khách bên cạnh.

Chúc Minh Đức không hiểu có thứ gì mà phải xem trong phòng khách?

Nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng anh ta vẫn đi theo.

Cửa phòng khách đóng lại, Sở Thu Khánh lấy mấy tấm hình từ trong túi xách ra.

Chúc Minh Đức khó hiểu nhận lấy, vừa nhìn qua đã cực kì hoảng sợ.

Là ảnh chụp của mẹ và em gái ruột anh ta!

Bối cảnh chụp là tại nhà riêng ở quê anh ta!

Đầu óc Chúc Minh Đức bỗng dưng trống rỗng, nhưng đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Cô Sở đưa cho tôi những tấm ảnh này là có ý gì?”

Trên mặt Sở Thu Khánh vẫn là nét cười ôn hòa: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Trợ lý Chúc, bác Tưởng không ngại giả chết giao công ty cho Tử Hàn chính là vì muốn anh ấy cưới tôi. Anh nghĩ những hành động vừa rồi của mình có thể thay đổi được điều gì?”

Mặt Chúc Minh Đức lại biến sắc một lần nữa.

Sở Thu Khánh biết hết những chuyện ban nãy ở trong phòng làm việc!

Anh ta bình tĩnh nói: “Cô Sở, sếp có ơn với tôi, tôi không thể thờ ơ được. Anh ấy vừa là sếp vừa là bạn của tôi. Dù lựa chọn cuối cùng của anh ấy là cô hay cô Tống, chỉ cần anh ấy vui, tôi sẽ thành tâm chúc phúc. Nhưng nếu anh ấy không vui, tôi không thể nào bỏ mặc được.”

Chúc Minh Đức nhíu mày, thử lợi dụng tình yêu Sở Thu Khánh dành cho Tưởng Tử Hàn để đánh thức lý trí của người phụ nữ này.

Anh ta nói: “Sau khi bị thương, tính tình sếp nóng nảy hơn rất nhiều. Tuy rằng mỗi lần trút giận xong thì có vẻ đã giải tỏa được cơn tức, nhưng anh ấy lại ngày càng không vui. Về nước lâu như vậy rồi nhưng chưa ai nhìn thấy anh ấy mỉm cười chân thành…”

“Bốp!”

Còn chưa dứt lời, Chúc Minh Đức đã bị tát thẳng vào mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi