DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 132

Đến bệnh viện, bác sĩ cấp cứu đã chờ sẵn.

Cố Vũ Tùng dẫn các giáo sư và chuyên gia, đích thân đứng chờ trước phòng cấp cứu, người vừa đến đã lập tức được đẩy vào phòng cấp cứu.

Tống Hân Nghiên bị chặn ngoài phòng cấp cứu vừa lo lắng vừa hoang mang.

Cô đã cưới người nào thế này?

Mặc dù anh là bác sĩ ở bệnh viện này, anh và Cố Vũ Tùng là bạn bè, nhưng Cố Vũ Tùng là viện trưởng bệnh viện, còn anh là một người bình thường. Anh có quyền thế, năng lực gì mà có thể khiến bệnh viện thông đường cho con anh, khiến các chuyên gia, giáo sư như lâm đại địch, bày ra thế trận phô trương thế này?

Tất cả những chuyện này đều đang chứng tỏ một điều… Tưởng Tử Hàn này căn bản không phải người cậu của Hoắc Tấn Trung mà cô muốn lấy!

Mặc dù quyền thế nhà ông ngoại của Hoắc Tấn Trung không đến nỗi nào, nhưng còn lâu mới đạt tới trình độ này!

Tống Hân Nghiên hoàn toàn hoang mang, cô đợi ngoài phòng cấp cứu một ngày mà như một năm.

Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu mở ra, Cố Vũ Tùng đi ra từ bên trong.

Tống Hân Nghiên vội vàng chạy tới: “Cậu Cố, Minh Trúc thế nào rồi?”

“Ăn đồ cay nóng nên bị viêm dạ dày cấp tính, cần phải ở bệnh viên truyền nước và quan sát mấy ngày, nhưng mà mấy ngày sau phải đặc biệt chú ý ăn đồ thanh đạm.”

Tống Hân Nghiên vừa hoảng vừa sợ cả một đêm, giờ khắc này sắc mặt càng trắng bệch.

Cô vội vàng gật đầu đồng ý, vô cùng hổ thẹn nói: “Là do tôi sai, buổi tối tôi không nên dẫn con bé đi ăn lẩu.”

Ăn lẩu?

Cố Vũ Tùng vô thức nhăn mày. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lẽ nào anh Hàn không nói với cô tình hình sức khỏe của con bé hay sao?

Dù trong lòng rất nghi hoặc, nhưng thấy dáng vẻ đau lòng của Tống Hân Nghiên, anh ta cũng không cách nào trách móc nặng nề.

Cố Vũ Tùng chỉ có thể làm người tốt, an ủi cô: “Chuyện này không trách chị được. Dạ dày trẻ nhỏ vốn đã yếu ớt, cho dù không phải đồ cay, những đồ ăn khác cũng có thể gây ra bệnh viêm dạ dày, lớn hơn chút nữa là ổn thôi.”

Tống Hân Nghiên nở một nụ cười khiên cưỡng.

Tưởng Minh Trúc đã được đẩy ra, cô vội vào phòng bệnh với cô bé.

Sau khi truyền nước, cuối cùng cô nhóc cũng thoải mái hơn được một chút, giờ đã ngủ say.

Tống Hân Nghiên ngồi bên giường bệnh nhìn gương mặt trắng bệch của cô bé mà tự trách không thôi, nước mắt đau lòng lăn dài xuống má.

Giống như người bị bệnh là cô, đau đến mức trái tim cô co rút đau đớn, cô âm thầm cầu nguyện cho bé con sớm khỏe lại.

Vì canh Tưởng Minh Trúc truyền nước nên Tống Hân Nghiên không chợp mắt cả đêm.

Trời vừa sáng, cửa phòng bệnh đã bị người nào đó nôn nóng đẩy ra.

Tưởng Tử Hàn cuốn theo hơi lạnh toàn thân bước nhanh vào phòng bệnh.

Tống Hân Nghiên lập tức đứng dậy đón anh, quan tâm hỏi: “Anh đi suốt đêm về sao? Xin lỗi, tôi không chăm sóc tối cho Minh Trúc, có phải đã làm lỡ công việc của anh không?”

Tưởng Tử Hàn trực tiếp đi lướt qua cô, không thèm nhìn cô lấy một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi