DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU


Bên kia.
Dạ Vũ Đình nhìn thấy tin nhắn Zalo thì mỉm cười.
“Gây thêm rắc rối cho cô sao?”
Anh ta phản hồi.
Nhấn gửi tin nhắn, đằng trước lập tức hiện ra một dấu chấm than màu đỏ.
Phía dưới là dòng nhắc nhở màu xám: Đối phương đã bật chế độ xác minh bạn bè...
“Ha!”
Dạ Vũ Đình cười ẩn ý, bình tĩnh nói: “Block à? Tống Hân Nghiên, tin tôi đi, chẳng bao lâu nữa cô sẽ phải add tôi lại thôi.”
...
Cuối tuần.
Tống Hân Nghiên mặc bộ lễ phục đỏ mà cô đã đi mua cùng với Khương Thu Mộc trước đó.
Bộ lễ phục được làm bằng tơ lụa, là kiểu cúp ngực.
Lớp vải mỏng và mịn bao chặt lấy cơ thể nóng bỏng của cô, phô bày ra hết những đường cong tinh tế.
Bờ vai và xương quai xanh đẹp đẽ lộ ra bên ngoài bộ lễ phục, làn da trắng nõn mịn màng như ngọc trai không tì vết, tỏa ra sự quyến rũ mê người.
Trong mắt Tưởng Tử Hàn thoáng hiện vẻ choáng ngợp, sâu trong đôi mắt lạnh lẽo đang cuồn cuộn sôi trào, có loại kích động muốn đè cô dưới thân mà ức hiếp.
Tống Hân Nghiên không thấy được ánh mắt u tối mà sắc bén của người đàn ông, cô xách váy xoay vòng trước mặt anh: “Thế nào, đẹp không?”
Yết hầu Tưởng Tử Hàn chuyển động lên xuống, anh kéo người cô vào lòng, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn: “Đẹp lắm!”
Hơi thở nóng bóng của người đàn ông phả vào trên cổ Tống Hân Nghiên, giống như có một luồng điện chạy qua toàn bộ cơ thể cô.
Cô khẽ rùng mình, vội rời khỏi vòng tay của người đàn ông: “Chồng em cũng đẹp lắm.

Đẹp trai lạnh lùng, kiêu ngạo đến bức người.

Rồi thêm cả quần áo mà em chọn nữa, phong độ tuyệt trần!”

Cô khoác bàn tay nhỏ bé vào khuỷu tay người đàn ông, khắp người lộ vẻ hào sảng phóng khoáng: “Hai chúng ta vừa xuất hiện, nhất định sẽ tươi đẹp lấn áp hết tất cả, chặt đẹp hết những người khác.”
“Ồ!”
Tưởng Tử Hàn không khỏi cười khẽ, dục vọng ham muốn trong đầu đã tan đi không ít: “Mặt mũi đâu rồi? Còn cần không thế?”
“Em cần anh là đủ rồi, cần gì mặt mũi nữa.”
Ý cười trên mặt Tưởng Tử Hàn càng sâu hơn, không nhịn được mà véo nhẹ một cái trên khuôn mặt có thể vắt ra nước của cô, trách móc: “Mặt dày không biết xấu hổ.”
Cô gái nhỏ chớp chớp đôi mắt to tròn trong vắt: “Vậy anh có thích không?”
Tưởng Tử Hàn lườm cô một cái, không đáp.
“Cô gái xinh đẹp đáng yêu, thông minh cơ trí, lại còn gan dạ như thế này mà anh lại không thích à?” Tống Hân Nghiên bất mãn: “Anh nói đi, em chưa tốt chỗ nào? Em sẽ sửa!”
“Chỗ nào cũng tốt, chỉ là da mặt quá dày thôi.”
Tưởng Tử Hàn nhìn lướt qua cô một cái rồi nói tiếp: “Cũng hơi đểu nữa.”
Đểu á?
Không!
Cô sẽ dùng thời gian để chứng minh với anh, cảm xúc của cô đối với anh chỉ có tình yêu thôi.
Tống Hân Nghiên đứng đối diện nhìn anh với đôi mắt đong đầy ý cười.
Hai tay cô đưa lên cổ người đàn ông, nhón chân hôn lên môi anh: “Anh Tưởng, cảm ơn anh.”
Đôi bàn tay to lớn của Tưởng Tử Hàn ôm lấy vòng eo mỏng manh của cô, đôi mắt lạnh lùng tối sầm lại, giọng nói khàn khàn: “Cảm ơn cái gì?”
“Cảm ơn anh đã không ghét bỏ trong khi em chẳng có gì trong tay, bị cả thế giới cô lập.

Anh chẳng những không ghét bỏ em mà còn giúp em, bảo vệ em, cưng chiều em, yêu em...!Khiến em cảm thấy toàn bộ thế giới này đều không là gì cả, bởi vì anh chính là toàn bộ thế giới của em.”
Cô ngửa mặt lên, ánh mắt đảo qua cánh môi quyến rũ của người đàn ông, sống mũi, và cuối cùng là toàn thể khuôn mặt.
Hai người nhìn nhau.
Trái tim của Tưởng Tử Hàn bị lời nói này của cô làm cho chấn động mạnh mẽ.
Hơi đau, nhưng đổi lại càng là dịu êm hơn, dịu êm đến mức có thể vắt ra thành nước.

Tống Hân Nghiên nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Tưởng Tử Hàn, vì sao trong biển người muôn vàn, anh lại chọn trúng em? Lại còn tốt với em như vậy nữa?”
Vì sao ư?
Có lẽ là trùng hợp.
Đúng người đúng thời điểm.
Sau đó đưa ra những lựa chọn đúng đắn.
Trên mặt Tưởng Tử Hàn là vẻ lãnh đạm, trầm tĩnh.
Anh nhìn cô.
Vài giây sau, yết hầu Tưởng Tử Hàn khẽ nhúc nhích mà với mắt thường nhìn lướt qua là không thể nào thấy được, giọng nói trầm thấp thốt ra từ giữa môi răng của anh: “Bởi vì...”
Tống Hân Nghiên chờ mong lời nói tiếp theo của anh.
Bầu không khí vừa mập mờ vừa đầy ẩn ý.
“...!Em mặt dày.”
Em mặt dày!
Mặt dày!
Mặt dày!
Dày...
Bầu không khí hoàn toàn bị phá hủy, Tống Hân Nghiên bị nghẹn một hơi ở cổ họng, lên không nổi mà xuống cũng chẳng xong.
Cô trợn trừng mắt, tức giận nhìn anh.
Tưởng Tử Hàn ho nhẹ một tiếng, cố ý đanh mặt lại, lạnh lùng cảnh cáo cô: “Tống Hân Nghiên, những lời cợt nhả này của em chỉ nói với mỗi mình anh thì được.

Còn nếu em dám nói lời vô liêm sỉ như vậy với tên đàn ông khác, cẩn thận anh...”
“Anh thế nào?”
Tống Hân Nghiên cười như không cười, khiêu khích anh: “Diệt khẩu em à? Hay là...”

Cô thổi bên tai anh, giọng điệu mờ ám: “...!“làm” em?”
Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn bỗng tối sầm lại như màn đêm u tối, nhìn không thấy đáy.
Anh cúi đầu thật mạnh xuống, bá đạo bắt lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô gái nhỏ, tiến hành công thành xâm chiếm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Hân Nghiên đỏ bừng lên, không khí trong phổi bị ép ra từng chút một, hai chân nhũn đi không thể đứng vững.
Cuối cùng Tưởng Tử Hàn cũng buông cô ra trước khi cô ngạt thở, cắn hờ lên môi cô: “Buổi tối khi trở về sẽ chỉnh đốn em!”
...
Crowne Plaza Hotel.
Khách sạn bảy sao duy nhất tại Hải Thành.
Từ xa, Tống Hân Nghiên đã nhìn thấy biển hiệu điện tử “Nhiệt liệt chúc mừng đại hội thương mại thủ đô nhiệm kỳ mới tại Hải Thành diễn ra thuận lợi” tại sảnh lớn.
Quả nhiên Khương Thu Mộc đã đoán trúng.
Tưởng Tử Hàn dẫn Tống Hân Nghiên đi vào.
Trong sảnh lớn đã có rất nhiều người, tất cả những nhân vật có uy danh trên thương trường đều có mặt ở đây.
Ngay khi hai người vừa bước chân vào, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.
“Anh Tưởng đến rồi.”
“Anh Tưởng...”
Mọi người đồng loạt chạy tới cửa đón tiếp Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên ôm lấy cánh tay Tưởng Tử Hàn, vừa bình tĩnh duy trì nụ cười mỉm, vừa áp sát đến bên tai Tưởng Tử Hàn hỏi nhỏ: “Hội trưởng của hội thương mại thủ đô tại Hải Thành có phải là anh không?”
Tưởng Tử Hàn nhướng mày, có hơi kinh ngạc: “Em biết à?”
Rõ ràng là một giọng điệu hoài nghi.
Tống Hân Nghiên thầm khinh bỉ trong lòng.
Dĩ nhiên là không biết!
Cô cũng đâu phải thầy bói gì đâu mà có thể bấm ngón tay dự đoán.
“Nhất định là phải vậy rồi! Chồng em tài hoa mười phân vẹn mười, năng lực không ai có thể sánh bằng.

Nơi nào có anh thì sẽ không có đất diễn dành cho kẻ khác.”.

Đam Mỹ Trọng Sinh

Tưởng Tử Hàn phì cười.
Dáng vẻ kiêu ngạo của cô gái nhỏ này đáng yêu cực kỳ.
Chỉ là càng ngày càng không biết xấu hổ, lời nịnh hót vuốt mông nào cũng dám tuôn.
Nhưng mà, anh thích!
Chỉ mới nói vài câu, hai người đã bị các ông lớn của các ngành nghề vây chặt lấy đến nỗi kiến không chui lọt, hai người không còn cơ hội trò chuyện riêng tư nữa.
Sau khi ứng phó xong mới tìm được cơ hội thoát thân, đi tới chỗ ba người Cố Vũ Tùng, Lục Minh Hạo và Tô Thần Nam đang tránh trong góc xem trò vui.
Lục Minh Hạo oán than: “Nghe nói sản phẩm mới của chị dâu gần đây cung không kịp cầu nhỉ? Ban đầu còn tưởng có anh Hàn, chúng tôi còn có thể chia nhau ít cơm thừa canh cặn sót lại.

Nào ngờ ngay cả anh ấy mà chị cũng không nể mặt.”
Tống Hân Nghiên hơi xấu hổ.
Vì chuyện này mà Tưởng Tử Hàn còn ghen tuông một trận luôn kìa.
Khó khăn lắm cô mới trấn áp được cơn ghen tuông đó của anh xuống, hôm nay lại bị nhắc tới.
Tống Hân Nghiên vội cười nói: “Cũng tại không sản xuất được, với lại xưởng sản xuất còn bị cháy sạch nữa.

Hiện tại tôi còn không thể cung cấp đủ cho cửa hàng độc quyền của tôi nữa là.”
Câu trả lời này...
Chậc!
Thà rằng khỏi phải trả lời.
“Tự sướng tế nhị” quá mà.
Cố Vũ Tùng chua xót: “Nói đến cùng thì vẫn là anh em không bằng vợ.

Nếu anh Hàn chịu giúp chúng ta thì chị dâu có thể không thèm nể mặt vậy à?”
Tống Hân Nghiên từ chối đơn đặt hàng của Dạ Vũ Đình và bạn bè anh ta, đồng thời cũng từ chối cả đơn đặt hàng của mấy người Cố Vũ Tùng.
Nếu chủ đề này cứ tiếp tục thì chắc sẽ lại có thêm rắc rối nữa mất.
Ngay tại lúc cô đang băn khoăn không biết phải chuyển đề tài thế nào thì đúng lúc gặp được người quen..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi