“Không bao lâu?”
Tưởng Tử Hàn giận dữ tự mỉa: “Rốt cuộc tôi phải ngu đến mức nào mà lại để cho cô lừa đến tận bây giờ.
Biết rõ cô đang nói lời ngon tiếng ngọt, không biết xấu hổ, nhưng khốn nạn là tôi vẫn tin lời của một gái đểu như cô!”
Anh đến gần, căm phẫn nắm lấy cằm Tống Hân Nghiên: “Tưởng Tử Hàn tôi sống gần ba mươi năm, đây là lần đầu tiên bị người ta lừa đến thê thảm thế này! Cái gì mà ánh mắt đầu tiên khi thấy tôi đã bị tôi hấp dẫn, động lòng.
Khốn kiếp! Ở trong mắt cô tôi cũng chỉ là công cụ trả thù thôi! Tống Hân Nghiên, cô rất đắc ý đúng không?”
Hai mắt Tống Hân Nghiên đẫm lệ, mờ mịt lắc đầu.
Tưởng Tử Hàn nắm chặt lấy cằm cô, quay mặt cô lại, khóe mắt như muốn nứt ra: “Cô trở mặt với nhà họ Tống là thật, sau khi biết thân phận của tôi thì cố ý dọn ra khỏi nhà họ Tống, tiếp cận tôi, lừa dối tôi.
Tống Hân Nghiên, cô nói đi, có phải chuyện cô từng sinh con cũng là lừa tôi đúng không? Bởi vì Minh Trúc không có mẹ, mà cô lại đúng lúc từng sinh con, còn làm mất đứa trẻ, loại thiếu hụt tình mẹ này cũng là thứ Minh Trúc cần nên rất dễ dàng đả động người khác có đúng không! Bảo sao tôi kêu người điều tra ở nước ngoài lâu như vậy mà cũng không tra ra được.
Vì để đạt được mục đích mà cô thật đúng là không từ thủ đoạn! Khốn nạn, tôi đúng là thằng ngốc mà, còn đau lòng vì quá khứ của cô, tìm mọi cách xoa dịu nỗi đau cho cô! Tống Hân Nghiên! Cô đáng chết!”
Nói xong lời cuối cùng, sát khí ngùn ngụt khắp người anh, trong đôi mắt tức giận đến mức đỏ ngầu kia như chứa hàng ngàn con dao!
Cằm Tống Hân Nghiên rất đau, nhưng lại không tránh thoát được.
Nước mắt rơi xuống như chuỗi hạt châu bị đứt, làm ướt mặt cô, cũng làm ướt tay Tưởng Tử Hàn.
“Không phải… Không phải như thế.
Em thật sự rất thích Minh Trúc…”
“Câm miệng!”
Tưởng Tử Hàn tức giận tàn sát tứ tung: “Cô cảm thấy tôi sẽ tin những lời này của cô chắc? Tống Hân Nghiên, cô biết cô ghê tởm thể nào không!”
Lời anh nói tựa như con dao đâm mạnh vào trái tim của Tống Hân Nghiên.
Cả người cô dâng trào từng đợt lạnh lẽo, vừa tuyệt vọng lại vừa bất lực.
“Chuyện xảy ra ở nước M, em chỉ nhớ mình từng bị bắt cóc thôi.
Còn chuyện từng sinh em bé là do kiểm tra trong bệnh viện mới biết.
Những chuyện này anh đều có thể tra được, em có thể nhớ được hoàn toàn dựa vào thuật thôi miên của bác sĩ Cung.
Không phải hai anh là bạn sao? Anh có thể hỏi anh ta.
Tưởng Tử Hàn, lúc đầu đúng là em có mục đích không trong sáng nhưng sau này em thật sự thích anh, rất thích rất thích……”
Thích đến mức dùng từ “yêu” cũng không thể biểu đạt được hết.
“Ha!” Tưởng Tử Hàn cười mỉa: “Còn may là không phải yêu.
Nếu không tôi sẽ cảm thấy cô ngoại trừ ghê tởm ra còn rất ác độc xấu xí nữa.
Những cái thích đó của cô là bởi vì thân phận của tôi đúng không! Tôi nói mà.
Chỉ bằng chút gia thế như nhà họ Tống của cô, cô chẳng còn gì khác cả, lấy đâu ra dũng khí đối đầu với mẹ tôi, thì ra là có tâm tư muốn đập nồi dìm thuyền! Nếu tôi không có thân phận này, có phải lúc cô phát hiện ra mình nhận sai người sẽ thẳng chân đá tôi đi luôn hay không?”
Tống Hân Nghiên đã không biết phải giải thích như thế nào nữa.
Anh đã từng tin tưởng cô bao nhiêu thì bây giờ lại ghê tởm cô bấy nhiêu!
Những điểm anh từng thích trên người cô bây giờ cũng đều trở thành trò cười, thành lưỡi dao sắc bén anh dùng để phản kích cô.
Cô, đáng đời!
Tưởng Tử Hàn chán ghét buông tay, rút chiếc khăn trang trí ở ngực áo vest ra, lau đi từng ngón tay đã đụng vào cô: “Có thể làm Tưởng Tử Hàn tôi ngã đau như vậy, cô giỏi lắm! Yên tâm, hôm nay tôi sẽ không giết cô đâu, nhưng những nhục nhã cô cho tôi, tôi sẽ trả lại cho cô không thiếu một tấc!”
Chiếc khăn nhẹ nhàng rơi lên người Tống Hân Nghiên, giống như tình cảm và cuộc sống của cô đã bị anh vứt bỏ.
Tống Hân Nghiên hoảng hốt, đầu óc chậm chạp không kịp phản ứng.
Bản năng mạch bảo cô không thể để Tưởng Tử Hàn rời đi được.
Anh đi rồi, sẽ không bao giờ trở về nữa.
Chuẩn bị buông tay và buông tay, một bên là lý trí, còn một bên là tình cảm, nhưng giờ phút này cô không làm được cái nào hết.
Tưởng Tử Hàn xoay người đi.
Tống Hân Nghiên vô thức đứng lên, bắt lấy cánh tay anh: “Tưởng Tử Hàn, anh đừng bỏ em như vậy.
Cho dù anh muốn chia tay với em thì cũng bình tĩnh trước mấy ngày đã được không? Cho cả hai chúng ta một chút thời gian…”
Sự tàn nhẫn trên khuôn mặt âm trầm lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn tỏa ra khắp nơi, rút cánh tay ra không chút nể nang, đẩy cô ra ngoài.
Tống Hân Nghiên bị anh đẩy đến mức người lảo đảo, ngã bệt xuống đất.
Cửa phòng bệnh bị kéo ra rồi đóng sầm lại, mặt Tống Hân Nghiên xám ngắt lại, đôi mắt thẫn thờ ngây dại.
Thì ra, đây mới thật sự là tuyệt vọng.
Tưởng Tử Hàn đột nhiên bước ra.
Những người đang chờ ở bên ngoài lập tức đứng thẳng người, đồng loạt nhìn anh.
Hai mắt Khương Thu Mộc đỏ hoe bước tới: “Tưởng Tử Hàn, Hân Nghiên…”.
Được tại ++.