Bên ngoài đột nhiên có sấm sét rền vang, chớp giật đầy trời.
Cuối cùng, cơn giông suốt cả một đêm cũng trút mưa xuống.
Che lấp tiếng kêu đau đớn của Tống Hân Nghiên.
“Chị Đinh… Đầu Gỗ… anh trai… cứu… cứu con em với...”
Nước mắt, máu và mồ hôi lạnh hòa lẫn vào với nhau, bụng dưới co thắt từng cơn, giống như có rất nhiều dao thép đang xoắn lại khiến cô mất hết toàn bộ sức lực.
Tống Hân Nghiên tuyệt vọng và kinh hãi, vùng vẫy chống đỡ cơ thể đang không ngừng co giật vì đau đớn.
Cuối cùng đôi tay nhuốm máu cũng mò được điện thoại, cô bấm gọi cấp cứu…
...
Bệnh viện Phổ Nhân.
Cánh cửa lớn của phòng phẫu thuật mở ra.
Khương Thu Mộc vội tới đón: “Hân Nghiên… cậu Cố, cô ấy bị sao vậy?”
Một nhóm nhân viên y tế đẩy Tống Hân Nghiên từ phòng phẫu thuật ra ngoài.
Cố Vũ Tùng đi phía sau: “Lúc đưa tới đây thì đã ngất vì đau đớn.
Không giữ được đứa bé, chờ chút nữa sẽ tỉnh lại thôi.”
Mắt Khương Thu Mộc đỏ hoe, vội cùng nhân viên y tế đưa Tống Hân Nghiên vào phòng bệnh.
Bệnh nhân đã được sắp xếp ổn thỏa, nhân viên y tế bèn đi ra.
Lúc này, cô ấy mới căm hận hỏi: “Là tên khốn kiếp nào làm thế!”
Cố Vũ Tùng lắc đầu: “Không biết.
Đối phương rất kỳ lạ, trừ việc cho uống thuốc ra, trên người cô ấy không có bất kỳ dấu vết bị bạo hành.
Mục đích của đối phương hẳn là muốn làm cho cô ấy bị sảy thai chứ không muốn lấy mạng của cô ấy.”
Khương Thu Mộc cắn môi mới không để nước mắt trào ra.
Cô ấy nhìn Tống Hân Nghiên nằm trên giường bệnh, mặt mày tái nhợt, hơi thở nhẹ đến mức đáng sợ: “Quá ngang ngược quá tàn ác, thế này chính là vào nhà giết người còn gì! Bất kể dùng cách gì, tôi nhất định phải bắt hung thủ bằng được!”
Tiếng Giang Bảo Lâm đẩy cửa đi vào cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Thấy Tống Hân Nghiên nằm trên giường bệnh, hàng lông mày rậm rạp cau lại.
Khương Thu Mộc vội hỏi: “Sao rồi?”
“Cảnh sát đã bắt tay vào điều tra.”
Giang Bảo Lâm nói: “Anh cũng đã xem camera dọc đường rồi, đối phương tổng cộng có ba người tới, tất cả đều mặc đồ đen, lái chiếc ô tô nhỏ màu đen, không có biển số.
Chị Đinh ra mở cửa, nhưng cửa vừa mở ra thì đã bị đánh ngất, cũng không biết có trông thấy dáng vẻ của đối phương hay không.
Nhưng bây giờ chị ấy vẫn đang ngất xỉu, có thấy thì cũng không nói ra được nguyên nhân.
Điều tra có chút khó khăn, cần thời gian.”
“Không có manh mối nào khác ư?” Cố Vũ Tùng hỏi.
Giang Bảo Lâm nhìn anh ta, không nói gì thêm.
Khương Thu Mộc nhận ra sự khác thường: “Anh họ, anh còn biết chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, cậu Cố không phải người ngoài, không có gì phải giấu giếm.”
Giang Bảo Lâm cau mày, nói: “Bọn anh tìm thấy một nửa vé tàu ở lối vào tại Mịch Viên, là từ thủ đô tới.
Ngoại trừ tên trạm dừng miễn cưỡng có thể nhìn thấy rõ thì toàn bộ thông tin khác đều bị nước mưa làm ướt hết.”
Hai chữ ‘thủ đô’ khiến phòng bệnh bỗng chốc chìm vào im lặng chết chóc.
Khương Thu Mộc vô thức nhìn sang Cố Vũ Tùng.
Anh ta ngây ra: “Cô nhìn tôi làm gì? Nếu tôi thật sự muốn làm vậy, tìm người cũng không tìm ở tận thủ đô chứ…”
Anh ta đang nói thì điện thoại reo lên.
Cố Vũ Tùng sầm mặt, không thèm nhìn đã bực bội nhấc máy nghe: “Ai vậy?”
Giọng nói lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn truyền đến: “Cậu đang ở đâu? Bây giờ tôi qua tìm cậu.”
Cố Vũ Tùng ngỡ ngàng: “Anh Hàn? Anh tới Hải Thành à?”
Bầu không khí trong phòng bệnh đột nhiên thay đổi.
Cố Vũ Tùng mới sực phản ứng lại, che ống nghe, cố nén giọng tức giận: “Vẻ mặt của mấy người là sao đây? Chuyện này hoàn toàn không phải do anh Hàn làm đâu, đó là con của anh ấy mà!”
Đáy mắt của Khương Thu Mộc và Giang Bảo Lâm đều nén cơn giận, không ai lên tiếng.
“Cậu nói đi!” Tưởng Tử Hàn mất kiên nhẫn nói qua điện thoại.
Cố Vũ Tùng vội buông tay, đưa điện thoại trở lại tai.
Tuy anh ta tin không thể nào là Tưởng Tử Hàn làm, nhưng lần này anh tới thật sự quá đột ngột.
Đầu óc anh ta hơi rối bời, chần chừ một lúc, Cố Vũ Tùng thành thật nói: “Ở bệnh viện.
Anh qua đây đi, em đang ở khoa sản, phòng V8.”
Ở đầu dây bên kia, trái tim Tưởng Tử Hàn bỗng dưng đập loạn nhịp.
Khoa sản?
Phòng V8?
Cố Vũ Tùng không phải bác sĩ phụ sản, cũng không nghe anh ta nhắc đến gần đây có người bạn nào phải vào khoa sản…
Không hiểu sao anh lại thấy hốt hoảng, sốt sắng dặn dò tài xế: “Tăng tốc tới bệnh viện!”
“Vâng!”
...
Tống Dương Minh xin nghỉ phép rời khỏi đơn vị ngay trong đêm.
Nhìn Tống Hân Nghiên không còn sức sống trên giường bệnh, anh ấy vừa đau lòng vừa phẫn nộ, mặt mày đỏ bừng tích tụ cơn giận.
“Không cần biết là ai! Tôi nhất định phải khiến kẻ đó phải trả giá!”
Cố Vũ Tùng cau mày: “Chuyện này tự anh Hàn sẽ…”
“Đừng nhắc tới cái tên này trước mặt tôi!”
Tống Dương Minh đột nhiên quay phắt người lại, lạnh lùng trừng mắt với Cố Vũ Tùng.
Anh ta cũng ôm một bụng lửa giận từ nãy tới giờ: “Mấy người có thái độ gì đấy? Chuyện này thì liên quan gì đến anh Hàn chứ? Anh ấy…”
“Tất cả im miệng đi!”
Khương Thu Mộc khẽ quát: “Mấy người đừng cãi nhau nữa, Hân Nghiên cần nghỉ ngơi.
Ra ngoài mà cãi đi!”
Nói xong, cô ấy nhanh chóng đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh vừa đóng lại thì đã nghe tiếng bước chân dồn dập và lộn xộn vang trên hàng lang.
Đêm khuya bệnh viện rất yên tĩnh, tiếng bước chân giống như đang giẫm lên tim của từng người.
Mấy người cùng quay đầu lại nhìn thì thấy Tưởng Tử Hàn xuất hiện ở góc cua.
Anh nhìn đám người đứng trước cửa phòng bệnh, trái tim chùng xuống, lập tức sải bước đi tới: “Mọi người…”
Cơn giận mà Khương Thu Mộc kìm nén suốt cả đêm, giờ đã xộc từ dưới chân lên đến tới chân tóc.
Một y tá tình cờ đi ngang qua.
Cô ấy túm lấy khay thuốc của y tá rồi đập qua đó.
“A…”
“Khương Thu Mộc!”
Y tá hô toáng lên, Cố Vũ Tùng ngăn lại.
Khay thuốc bị đập vỡ, lật úp trước mặt Tưởng Tử Hàn.
Cố Vũ Tùng nghiêm nghị quát: “Khương Thu Mộc, cô bình tĩnh giùm tôi chút đi!”
“Bình tĩnh còn khỉ! Cố Vũ Tùng, anh tránh ra cho tôi! Nếu không phải anh ta bỏ mặc không chịu trách nhiệm thì sẽ không xảy ra chuyện hôm nay!”
Dự cảm không lành trong lòng đã được khẳng định, vẻ mặt Tưởng Tử Hàn tối sầm lại: “Cố Vũ Tùng, cậu tránh ra, để cô ta nói!”
“Nói gì mà nói!” Cố Vũ Tùng gầm lên: “Bây giờ mọi người đều mất bình tĩnh!”
Anh Hàn hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cộng thêm việc Khương Thu Mộc hiểu lầm anh nữa, một khi nói ra thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì!
“Cứ để cô ta nói!”
Tưởng Tử Hàn đè thấp giọng, không hề dao động chút nào, nhưng lại mang cảm giác bức bách.
“Vãi mìn!” Cố Vũ Tùng bực bội mắng chửi.
Anh ta là vì ai chứ!
Thích sao thì tùy!
“Hôm nay anh ta có ngăn thì tôi cũng phải nói!”
Khương Thu Mộc tức giận lên án: “Tưởng Tử Hàn, anh cứ nói Hân Nghiên không biết xấu hổ, nói Hân Nghiên là gái đểu! Anh thì có tư cách gì nói cô ấy như thế chứ! Cô ấy là cô chiêu lá ngọc cành vàng, lúc ở nước ngoài ăn bánh mì đến buồn nôn, chỉ biết nấu mì gói cho mình.
Sau khi ở chung với anh, để chăm sóc anh và con gái anh mà cô ấy bắt đầu học nấu từ phần mềm dạy nấu ăn, trên tay trên người bị bỏng không biết bao nhiêu chỗ.
Anh có biết không? Có nhìn thấy không?”
“Con gái anh muốn ăn lẩu, lén ăn cay sau lưng, ăn đến mức đau dạ dày, anh không phân rõ trắng đen đã mắng cô ấy luôn rồi.
Lúc đuổi cô ấy ra khỏi nhà, anh có biết cô ấy đau lòng cỡ nào không? Những chuyện này cũng không nói làm gì.
Cô ấy bị người ta tạt axit sunfuric, cánh tay bị thương, vậy mà vẫn muốn mua đồ về nhà để lấy lòng anh, rồi cuối cùng cô ấy thấy cái gì? Thứ cô ấy nhìn thấy là anh không thèm đoái hoài tới cô ấy, còn anh anh em em với người phụ nữ khác trong nhà của hai người…”
Không biết nước mắt của cô ấy đã chảy ra từ khi nào, mặt mày nhếch nhác, thấm cả vào miệng, vừa đắng vừa chát.
Khương Thu Mộc nghẹn ngào ấm ức lau nước mắt: “Cô ấy đã rung động, đã yêu anh, trong lòng cảm thấy mắc nợ và áy náy với anh, vò đầu bứt tai muốn tỏ tình với anh nhưng lại không có can đảm chịu đựng cảnh đánh mất anh.
Anh hiểu lầm cô ấy, muốn ly hôn, cô ấy đau lòng muốn chết đi.
Nhưng ngay từ giây phút cô ấy biết mình mang thai con của anh, cô ấy lại vui mừng như đứa trẻ… Cô ấy là một người thông minh, tự tin như thế, từ khi gặp anh thì bắt đầu trở nên tự ti, bất an… Rốt cuộc cô ấy đã ngu dại nhường nào mới bị thu hút bởi một tên ngốc chỉ biết đùa bỡn như anh! Mặc cho anh làm tổn thương và ức hiếp cô ấy hết lần này tới lần khác, bây giờ còn xém chút chết trong tay anh nữa! Anh chính là hung thủ giết người! Anh chính là tay đao phủ giết chết con của hai người! Đồ đàn ông chó má!”
Giết chết… con của họ?
Trên mặt của Tưởng Tử Hàn không còn chút máu nào, đầu óc bỗng chốc trống rỗng, hai tai cũng ù cả đi, trở nên mờ mịt..