Tim Tống Hân Nghiên như rơi vào hầm băng, cô nghẹt thở.
Trong đầu trống rỗng.
Dạ Nhất đỡ cô: “Cô Tống, cô không sao chứ?”
Tống Hân Nghiên vô thức lắc đầu.
Dạ Nhất nhìn bác sĩ: “Phẫu thuật ngay! Thuốc men thiết bị đắt bao nhiêu cũng được, cứ tùy tiện mà dùng.
Chỉ có một chuyện thôi, tuyệt đối không được cưa chân!
Bác sĩ thở dài: “Tôi có thể hiểu được cảm giác của người nhà.
Tôi cũng không mong tình huống này xuất hiện.
Yên tâm đi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giữ lại hai chân bị tổn thương.”
Bác sĩ trở về phòng phẫu thuật.
Điều dưỡng cầm một xấp giấy ra cho người nhà ký tên.
Dạ Nhất đỡ Tống Hân Nghiên ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, nhanh chóng ký tên lên đơn cam kết phẫu thuật.
Trước mắt Tống Hân Nghiên là một màn trắng xóa.
Rõ ràng có thể nghe rõ từng câu từng chữ của Dạ Nhất và điều dưỡng nhưng lại không phản ứng được xem từng chữ mà bọn họ nói có nghĩa là gì.
Trong đầu bên tai cô chỉ toàn là câu nói mà Cao Nhã Bội nói trong phòng bệnh lúc Khương Thu Mộc bị thương lần trước.
… Gì mà không phải người tầm thường, nói dễ nghe thì nó là đứa vô tâm vô tính, nói khó nghe một chút thì là không có lương tâm, là đồ hung thần…
Hung thần!
Cô cười khổ.
Dì Cao nói không sai chút nào.
Từng người từng người gặp cô đều sẽ bị cô liên lụy gặp xúi quẩy…
Cuộc phẫu thuật diễn ra mười mấy tiếng đồng hồ.
Mặt trời lặn rồi lại mọc.
Tống Hân Nghiên giống như một con búp bê gỗ không có linh hồn, vẫn ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Dạ Nhất sai người mua nước và đồ ăn đến: “Cô Tống, cô ăn chút gì đi?”
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Anh ăn đi, tôi không đói.”
“Không đói cũng phải ăn một chút đi.
Ít nhất cũng phải giữ sức, không thì đợi đến lúc sếp tôi ra ngoài cô sẽ mệt đến ngất mất.
Anh ấy tỉnh lại mà thấy sẽ rất đau lòng...”.
ngôn tình hoàn
Tống Hân Nghiên cựa quậy cơ thể sớm đã chết lặng, nhận lấy đồ ăn.
Còn chưa kịp ăn thì đã nghe tiếng bước chân dồn dập từ xa chạy đến.
Dạ Nhất lập tức đứng thẳng người: “Bà chủ.”
Bà Dạ Lâm Tịnh Thi nhìn qua chỉ hơn bốn mươi, giữ gìn nhan sắc rất tốt, vô cùng có phong thái của một quý bà, rất có sức hút.
Bà ta lo lắng hỏi: “Con tôi sao rồi?”
“Vẫn đang phẫu thuật ạ.”
Dạ Nhất kể lại lời của bác sĩ vừa nói.
Sắc mặt Lâm Tịnh Thi lập tức trắng xanh, hốc mắt đỏ ửng lên.
Bà ta chớp mắt thấy được Tống Hân Nghiên đang ngồi bên cạnh.
Tống Hân Nghiên buông hộp giữ nhiệt trong tay ra, đứng lên: “Bà Dạ.”
Lâm Tịnh Thi nhìn cô từ trên xuống dưới: “Cô chính là Tống Hân Nghiên?”
Tống Hân Nghiên gật đầu.
Giọng Lâm Tịnh Thi lập tức trở nên chói tai: “Con tôi vì cứu đồ sao chổi như cô mới bị xe đâm đúng không?”
Tống Hân Nghiên chịu đựng cả một đêm, sắc mặt nhợt nhạt ngay lập tức trắng bệch.
“Cháu xin lỗi.”
Cô cúi gập người xin lỗi.
Trừ ba chữ này ra cô không biết nói gì nữa.
“Chát!
Vừa mới thẳng lưng lên, mặt đã bị tát một cái.
Tống Hân Nghiên bất ngờ bị đánh không kịp đề phòng, bước chân lảo đảo, đầu lệch mạnh qua một bên, trong miệng đầy mùi máu tươi.
“Bà chủ!”
Dạ Nhất hoảng hốt, vội vã xông lên phía trước cản bàn tay đang giơ lên lần nữa của Lâm Tịnh Thi.
Hai tai Tống Hân Nghiên ong ong, tầm mắt trắng xóa, trong đầu như có một đám sao nhỏ bay tán loạn.
Sau khi cơn điếng người qua đi, chỉ còn lại cảm giác đau đến bỏng rát.
Thậm chí cô còn cảm giác được mặt và khóe miệng mình đang sưng lên.
Lâm Tịnh Thi trợn đôi mắt đỏ ngầu, lồng ngực phập phồng: “Dạ Nhất, cậu buông tay ra cho tôi!”
Dạ Nhất không hề nhúc nhích: “Bà chủ, sếp vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật.
Nếu anh ấy mà biết xảy ra chuyện như này, chỉ sợ sẽ không yên tâm làm phẫu thuật đâu ạ.”
Lâm Tịnh Thi nghẹn ngào mắng: “Nó không yên tâm, thế nó có từng lo mẹ nó không yên tâm không?”
Biết Lâm Tịnh Thi vì quá xúc động mới ra tay, Dạ Nhất buông tay bà ta.
“Con tôi chỉ đi Hải thành có một chuyến, lại về nói cho tôi nó yêu một người phụ nữ.”
Nước mắt lăn dài, Lâm Tịnh Thi tức tối trừng Tống Hân Nghiên: “Tôi còn tưởng tiểu thư khuê các nhà ai, quyến rũ con tôi thần hồn điên đảo ngày nhớ đêm mong mở miệng ngậm miệng đều là người đó.
Cuối cùng thì ra là cái loại này đây.
Tống Hân Nghiên, rốt cuộc cô chơi ngải gì vậy hả, để nó vì cô mà đến mạng cũng không cần nữa?”
“Cháu xin lỗi…” Tống Hân Nghiên lại cúi người xin lỗi.
“Chúng tôi nghe cô giải thích thì được cái gì? Cô có thể trả quả tim đang dính trên người cô cho con tôi không, có thể trả cho tôi một đứa con khỏe mạnh vô tư không tai không hại không?”
Lâm Tịnh Thi lớn tiếng chỉ trích: “Nghe nói cô còn kết hôn nữa hả? Một người phụ nữ đã kết hôn rồi mà còn không yên phận, đi gian díu hết người này đến người khác.
Nếu tôi là cô, tôi đã sớm tự sát vì nhục rồi!”
Dạ Nhất nhíu mày: “Bà chủ!”
Lâm Tịnh Thi tức tối trừng cậu ta: “Cậu kêu cái gì mà kêu! Nếu con tôi tàn phế, cậu có chăm nó cả đời được không hả?”
Dạ Nhất câm miệng.
“Chuyện là do tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm!” Tống Hân Nghiên đứng đắn nói.
Lâm Tịnh Thi khóc không thành tiếng quở cô: “Cô chịu trách nhiệm kiểu gì? Chúng tôi cần tiền của cô hay cần lòng thương hại của cô à? Nó mới có 32 tuổi, cuộc đời tươi đẹp mới bắt đầu, cô nói xem nửa đời sau nó phải làm sao đây?”
Tống Hân Nghiên siết chặt tay, dùng giọng khàn khàn nói: “Nếu anh ấy thực sự tàn phế, vậy tôi… tôi sẽ làm người hầu, làm bảo mẫu chăm sóc anh ấy cả đời.”
“Cô câm miệng cho tôi!”
Lâm Tịnh Thi tức giận trách móc: “Sao con đàn bà như cô lại có lòng dạ rắn rết như thế! Con tôi còn chưa ra ngoài mà cô đã rủa nó rồi! Cái loại như cô cũng muốn làm bảo mẫu của nhà họ Dạ chúng tôi? Cô cũng xứng…”
“Bà chủ, chỗ này là phòng phẫu thuật.
Còn làm ầm ĩ nữa sẽ ảnh hưởng đến các bác sĩ đang làm phẫu thuật cho sếp đấy ạ.”
Thấy bà chủ càng mắng càng khó nghe, Dạ Nhất lấy hết dũng khí rồi nói tiếp: “Sếp thật lòng thật dạ quan tâm cô Tống, mấy lời ban nãy của bà mà truyền đến tai sếp thì bà bảo anh ấy sẽ nghĩ về bà như thế nào đây? Sau khi ra ngoài làm sao anh ấy nhìn mặt cô Tống được chứ? Bà chủ, cho dù bà có giận nữa thì giờ cũng ráng nhịn một tí, đợi sếp ra rồi hẵng nói được không?”
Chuyện liên quan đến con, Lâm Tịnh Thi không dám làm càn nữa.
Tuy không cam lòng nhưng vẫn dùng lý trí đè nén cơn giận, lẳng lặng chảy nước mắt.
Cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.
Lâm Tịnh Thi và Dạ Nhất bước lên, bỏ lại Tống Hân Nghiên phía sau: “Bác sĩ, chân của con tôi sao rồi?”
Bác sĩ kéo khẩu trang xuống, thở ra một hơi thật dài: “Xương cốt đã được ghép lại, bây giờ chỉ có thể xem tình trạng hồi phục thế nào thôi.
Chỉ cần chăm sóc tốt, không bị nhiễm trùng thì hai chân vẫn coi như giữ được.
Nhưng mà, dây thần kinh của chân bị thương bị tổn hại nghiêm trọng, trị liệu sau này còn khó hơn cả gãy xương đùi.
Nếu dây thần kinh không chữa được thì cho dù có chữa khỏi xương, không cưa hai chân thì cả đời này cậu ấy cũng không đứng lên được nữa, nửa đời sau chỉ có thể ngồi xe lăn.”
Chân Lâm Tịnh Thi mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã quỵ.
Dạ Nhất nhanh chóng đỡ người.
Bác sĩ nhìn Lâm Tịnh Thi, rồi lại nhìn Tống Hân Nghiên, do dự hỏi: “Bệnh nhân có con không?”
Tống Hân Nghiên trố mắt, sau đó xấu hổ nói: “Chúng tôi…”
“Không có.”
Lâm Tịnh Thi trừng mắt liếc nhìn Tống Hân Nghiên, sau đó nói với bác sĩ: “Con tôi còn chưa kết hôn.
Bác sĩ, có vấn đề gì sao?
Vẻ mặt bác sĩ nghiêm trọng: “Có chút vấn đề, chỉ là tùy theo cách mọi người nghĩ thế nào thôi.
Chuyện sinh con thì không bị ảnh hưởng gì, dù sao khoa học cũng phát triển, có rất nhiều cách.
Nhưng theo góc độ sức khỏe của cơ thể thì sẽ rất phiền phức.
Khả năng tính dục của bệnh nhân có thể sẽ bị ảnh hưởng một chút, người nhà phải chuẩn bị tốt, trước hết phải nghĩ cách khuyên nhủ bệnh nhân…”.