DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU


Bên kia.
Ở trên xe.
Cố Vũ Tùng nói với Tưởng Tử Hàn: “Em đã đặt khách sạn rồi, về khách sạn nghỉ ngơi trước nhé?”
“Không cần.” Tưởng Tử Hàn hờ hững từ chối: “Đi thẳng đến sân bay.”
Cố Vũ Tùng định bụng khuyên tiếp thì lại bắt gặp cặp mắt lạnh đến đóng băng của Tưởng Tử Hàn.
Anh ta run lên, tự giác ngậm miệng lại.
Tưởng Tử Hàn quay sang cô con gái đang rầu rĩ cúi đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu cô bé.
Người bạn nhỏ mất kiên nhẫn hất văng tay của ba ra, vô tâm nói: “Đừng làm hư kiểu tóc của con, con không sao hết, chỉ nhất thời chưa thích nghi được thôi.”
Cô nhóc vừa nói vừa nhìn anh, khinh thường nhún bả vai nhỏ nhắn: “Hai người đều lớn hết rồi, đừng hối hận với lựa chọn của mình là được.

Con không sao cả, dù sao từ nhỏ đến lớn, không có mẹ thì con vẫn trưởng thành bình thường.”
Ánh mắt của Cố Vũ Tùng phức tạp.
Tống Hân Nghiên thật sự có ma lực.
Cô chỉ mới sống cùng Tưởng Minh Trúc mấy ngày mà đã biến tiểu ma vương này như được đúc ra từ một khuôn với cô rồi.
Từ vẻ mặt đến thái độ… Nói không phải ruột thịt thì ai tin được chứ.
Ruột thịt…
Cố Vũ Tùng khẽ hoảng hốt.
Có thứ gì đó bất chợt lóe lên trong đầu, nhưng chưa kịp ngẫm nghĩ thì đã không thấy tăm hơi.
Lúc này, điện thoại của Tưởng Tử Hàn vang lên, là Chúc Minh Đức gọi đến: “Chuyện gì…”
Sắc mặt của anh thay đổi kịch liệt, lập tức nói ngay: “Được, tôi sẽ về ngay.”

Tưởng Tử Hàn cúp điện thoại xong, lập tức nói với tài xế: “Tăng tốc, đi thẳng tới sân bay.”
Cố Vũ Tùng vội vàng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tưởng Tử Hàn nói ngắn gọn: “Không có gì, là chuyện riêng trong nhà, cậu chỉ cần quản lý tốt chuyện ở Hải Thành là được.”
Biết mấy người Tưởng Tử Hàn sắp rời đi, Khương Thu Mộc vội vàng chạy tới sân bay.
Mặc dù trên gương mặt Tưởng Minh Trúc tỏ vẻ không có gì, nhưng tâm trạng của cô bé vẫn bị ảnh hưởng.
Khương Thu Mộc lấy kẹo do mình mua trên đường đến đây ra và dụ dỗ cô bé: “Ôi đừng như vậy mà, mặc dù sau này Hân Nghiên không thể làm mẹ của cháu nhưng vẫn có thể làm bạn tốt được mà.

Mà nếu không, cô cũng có thể là cô Thu Mộc của cháu, là chị Thu Mộc của cháu.”
Tưởng Minh Trúc liếc mắt lườm cô ấy: “Đừng chiếm hời của cháu.”
Khương Thu Mộc nghẹn họng: “Này, con nhóc thối tha nhà cháu, cô chỉ lớn hơn cháu mấy giáp, làm chị của cháu thì đã sao, làm cô của cháu cô còn thấy lỗ đây này.”
Tưởng Minh Trúc cạn lời luôn, khinh bỉ nói: “Cái loại IQ được việc thì ít mà ăn hại thì nhiều như cô, cháu còn ngại mệt khi làm em gái cô nữa kìa.”
Khương Thu Mộc: “…”
Tưởng Minh Trúc “tỉnh đòn” này, tuổi còn nhỏ mà lòng đã sáng như gương rồi.
Khiến kẻ đầu sỏ gây chuyện như cô ấy đây sao có thể chịu nổi.
Loa phát thanh thông báo tình hình chuyến bay.
Tưởng Minh Trúc kéo vali bé bỏng của mình nhảy xuống ghế dựa, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dùng giọng nói non nớt dặn dò Khương Thu Mộc một cách vô cùng già dặn: “Tống Hân Nghiên cũng không thông minh hơn cô là mấy, mặc dù rất có cá tính nhưng vẫn ngốc nghếch, lại còn mềm lòng nữa.

Cô là bạn tốt của cô ấy, nên chăm sóc cô ấy nhiều hơn đi, đừng để cô ấy bị người lừa bán còn đếm tiền giúp người ta.”
“Được được được!”
Khương Thu Mộc khẽ cảm thán.

Quả nhiên gen quá mạnh.
Cô nhóc chân còn chưa dài bằng cô ấy mà lời nói lại có khí thế như vậy.
Thật sự giống hệt Tưởng Tử Hàn!
Cô ấy cúi người đưa tay ra với Tưởng Minh Trúc: “Nói thật với cháu, cô cũng cảm thấy cô ấy rất ngốc.

Nhưng mà cô không chấp nhận cháu sỉ nhục trí thông minh của cô đâu.”
Tưởng Minh Trúc liếc cô ấy một cái, ngoắc ngoắc ngón tay với Khương Thu Mộc: “Chúng ta chụp vài bức ảnh đi, đợi không có chuyện gì làm, nhớ lấy dung nhan tuyệt đẹp của cháu đăng lên trang cá nhân, cháu không thu phí bản quyền đâu.”
Không thể trông chờ vào lão Tưởng được.
Không chừng lúc này Tống Hân Nghiên đã kéo ba vào danh sách đen rồi.
Mình đành phải ra mặt vậy.
Khương Thu Mộc đăng hình của mình lên, thỉnh thoảng mẹ vẫn có thể nhìn thấy, nhìn mình thì sẽ nhớ đến lão Tưởng, tóm lại sẽ không đến mức chẳng mấy chốc đã quên béng hai ba con họ.
Vào lúc cô nhóc đang âm thầm “suy tính kế sách”, Khương Thu Mộc đã vui sướng lấy điện thoại di động ra, tự sướng cùng với Tưởng Minh Trúc.
Khi loa phát thanh thúc giục lần thứ hai, Tưởng Tử Hàn đã đến dẫn Tưởng Minh Trúc đi kiểm tra an ninh.
Cố Vũ Tùng đút hai tay vào túi, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Khương Thu Mộc nhíu mày nhìn anh ta: “Anh không về sao?”
Gương mặt Cố Vũ Tùng hơi do dự, anh ta suy nghĩ một lúc mới lắc đầu: “Mấy hôm nữa tôi mới về.”
Tưởng Tử Hàn vừa đi được mấy bước nên có lẽ cũng nghe thấy những gì anh ta nói.
Anh dừng bước, quay đầu lại nhíu chặt mày nhìn Cố Vũ Tùng rồi nhắc nhở: “Cậu muốn ở lại thì cứ ở, nhưng đừng làm chuyện khiến tôi mất mặt.


Tưởng Tử Hàn tôi không thiếu phụ nữ, càng sẽ không làm cún con nịnh hót vì phụ nữ.”
Cố Vũ Tùng giơ tay lên bảo đảm: “Yên tâm đi, em cũng có sĩ diện, thật ra em ở lại là vì cô ấy.”
Anh ta chỉ vào Khương Thu Mộc.
Khương Thu Mộc hoảng sợ luống cuống, bất chợt nhích chân sang bên cạnh hai bước: “Anh Cố, nói chuyện cho rõ ràng nha.

Hình như tôi không làm gì có lỗi với anh mà? Ngược lại là anh đấy, chuyến này hại tôi không ít đâu, tình bạn giữa tôi và Hân Nghiên suýt bị anh phá hủy nữa kìa.”
Đã theo chân cô ấy tới đây thì thôi đi, còn gạt cô đảm bảo không nói với Tưởng Tử Hàn.
Chim cút cái đảm bảo nhà anh ta đi!
Cố Vũ Tùng than thở: “Cô nghĩ tôi thành loại người gì thế? Tôi ở lại vì cô còn chưa đi, dù sao lúc đầu là tôi đến đây cùng cô.

Hiện tại để một cô gái như cô nơi đất khách quê người, Cố Vũ Tùng tôi không làm được chuyện như thế.”
Khương Thu Mộc vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Tưởng Tử Hàn liếc nhìn hai người một cái, dẫn con gái nhanh chóng tiến vào cửa kiểm tra an ninh.

Bệnh viện.
Dạ Vũ Đình vừa trở về phòng bệnh, bác sĩ lập tức làm kiểm tra toàn thân cho anh ta.
Đã có kết quả.
“Thế nào rồi bác sĩ?” Tống Hân Nghiên vội vàng hỏi.
Mặc dù đã quyết định chăm sóc Dạ Vũ Đình cả đời, không cần biết chân của anh ta có thể lành lại hay không.
Nhưng cô không hy vọng anh ta vì cứu mình mà lưu lại bất cứ thương tật nào trên cơ thể.
Bác sĩ từ tốn giải thích: “Kết quả phẫu thuật khá tốt, tình hình khôi phục cũng rất ổn.

Nếu cảm thấy ở bệnh viện thật sự không quen thì vẫn có thể về nhà tĩnh dưỡng.


Nhưng sau khi quay về vẫn phải nằm tiếp, ít nhất một tháng mới được xuống giường, bắt đầu tiến hành phục hồi chức năng.”
Tống Hân Nghiên vội vàng cảm ơn, nghiêm túc ghi chép từng lời nói của bác sĩ lại.
Dạ Vũ Đình biết mình có thể xuất viện về nhà nên rất vui vẻ, bèn bảo Dạ Nhất đi làm thủ tục xuất viện.
Anh ta hỏi Tống Hân Nghiên đang thu dọn đồ đạc trong phòng: “Bây giờ em ở đâu? Mấy ngày nay hôm nào em cũng ở bệnh viện chăm sóc cho anh, rất là cực khổ, đợi lát nữa anh sẽ đưa em về trước để em nghỉ ngơi.”
Tống Hân Nghiên không ngẩng đầu lên: “Tôi nói rồi, tôi sẽ chăm sóc anh đến khi anh khỏi hẳn.

Sau này anh đi đâu thì tôi sẽ đi theo đó, nếu anh còn nói như vậy nữa là tôi sẽ giận thật đấy.”
Dạ Vũ Đình nhìn cô, đôi mắt tràn đầy vẻ dịu dàng.
Nhân lúc cô đi qua bên cạnh mình, anh ta nắm chặt lấy tay cô, nói đầy cảm động: “Hân Nghiên, cảm ơn em.

Không biết đời trước anh đã tích góp bao nhiêu công đức mới gặp được em ở kiếp này.

Anh…”
Tống Hân Nghiên cứng đờ, nơi bị anh ta nắm lấy như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Cô gần như vô thức muốn rút tay ra.
Nhưng trước khi hành động đã bị lý trí cưỡng ép ngăn lại.
Và thế là, cô chỉ đành mất tự nhiên để anh ta nắm tay của mình.
Ở ngoài phòng bệnh, Khương Thu Mộc vừa từ sân bay trở về đã nhìn thấy cảnh tượng phức tạp như thế.
Tống Hân Nghiên vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Khương Thu Mộc đứng bên ngoài.
Cô kinh ngạc, cuối cùng cũng đã có cớ để rút tay ra khỏi tay Dạ Vũ Đình, cả người nhẹ nhõm hẳn đi: “Tớ tưởng cậu về rồi…”
Khương Thu Mộc cười hì hì bước vào: “Tớ vừa mới đến đây, còn chưa ăn chơi thỏa thích, cứ thế quay về sẽ thiệt thòi nhiều lắm.”
Tống Hân Nghiên nhíu mày khẽ đến mức khó nhận ra, vô thức liếc về phía cửa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi