DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU


Nói xong một câu khách sáo, luật sư mở văn kiện trong tay ra, ngay đầu tiên đã công khai tài sản dưới danh nghĩa của Tưởng Khải Chính.
"...!Từ lúc ngài Tưởng còn sống thì đã phân chia tài sản dưới danh nghĩa của mọi người rồi, lát nữa tôi sẽ cho người đưa lại những thứ liên quan tới giấy tờ chứng nhận quyền tài sản tới tay mọi người.

Còn về cổ phiếu của công ty thì cơ bản sẽ được chia như sau: Chức vụ chủ tịch tập đoàn Tưởng Thị giao cho cụ bà Lam Thu Cúc đảm nhận, còn chức vụ tổng giám đốc sẽ để cho con trai thứ của ngài Tưởng là anh Tưởng Tử Hàn tiếp nhận.”
“Cổ phiếu của công ty và tài sản đã được phân chia dưới danh nghĩa của mọi người sẽ không phân chia lại nữa.

Cổ phần công ty dưới danh nghĩa của ngài Tưởng sẽ được chia ra 22% cho cụ bà Lam Thu Cúc tiếp nhận, 10% cho con gái Tưởng Anh Thư, 8% vẫn là cổ phần do cổ đông nắm giữ.

60% còn lại sẽ được chia đều thành ba phần, cho cháu trai Tưởng Diệc Sâm cùng người nhà, cho con trai lớn Tưởng Dĩ Bình và người nhà, cho con trai thứ Tưởng Tử Hàn và người nhà..."
Đọc xong một chuỗi phân chia thật dài, luật sư đóng văn kiện lại nhìn mọi người rồi chốt hạ câu cuối cùng: "Ngài Tưởng đã có dặn dò, từ ngày cổ phần được bàn giao lại thì mỗi người sẽ đảm đương chức vụ của mình, tất cả mọi chuyện ở công ty sẽ được giao cho anh Tưởng Tử Hàn toàn quyền quyết định..."
Chu Tinh Ân vốn đã ngậm một bụng đầy uất ức, giờ lại lập tức hét to: "Di chúc này nhất định là giả, Dĩ Bình đi theo Khải Chính nhiều năm vậy rồi, là được một tay ông ấy nuôi nấng, sao ông ấy có thể giao công ty cho một đứa con riêng không quản chuyện công ty, đã thế còn không phải là cho con trai trưởng chính thống của mình chứ? Còn bảo Dĩ Bình phải nghe lời nó! Tôi không tin!"
Mấy từ con trai trưởng chính thống và con riêng liên tiếp được phun ra từ miệng của Chu Tinh Ân như từng cái bạt tai vô tình, không ngừng tát vào mặt của Tưởng Tử Hàn và Mộ Kiều Dung.
Mặt Mộ Kiều Dung nóng bừng, hai vai run lên, càng cúi thấp đầu xuống hơn.
Tưởng Tử Hàn ở bên cạnh không hề bày ra chút cảm xúc gì, cả người như được bao phủ bởi một vẻ oai nghiêm lãnh khốc.
Căn phòng rộng lớn tĩnh lặng như tiếng ve giữa ngày đông, ngay cả âm lượng của bài nhạc tang lễ vẫn luôn vang lên từ nãy giờ cũng như bị vặn nhỏ thêm nhiều chút.

Giọng điệu the thé của Chu Tinh Ân tiếp tục vang lên: "Cứ coi như Khải Chính không coi trọng Dĩ Bình nhà tôi đi, nhưng còn Diệc Sâm thì sao? Diệc Sâm là con trai độc nhất của anh cả, năm đó Khải Chính cũng đã đồng ý với anh cả sẽ coi Diệc Sâm như con ruột của mình.

Mà Diệc Sâm lại là con ruột của vợ cả trong nhà, hơn nữa lại có năng lực xuất chúng, làm sao không thể so bì được với đứa con hoang đó được chứ?"
Bà ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Tưởng Tử Hàn, sau đó lại quay sang khóc lóc với bà cụ Lam: "Ông bà ngày xưa có câu tề gia trị quốc bình thiên hạ, Diệc Sâm và Dĩ Bình đều đã lập gia đình, cũng có kinh nghiệm thuần thục, vốn đã có thể một mình gánh vác cả một bờ cõi từ lâu rồi.

Còn cái thằng con hoang Tưởng Tử Hàn này có gì? Không chỉ còn độc thân lại còn dắt theo một đứa con hoang không rõ mẹ là ai.

Một người như vậy, con nhất định sẽ không cho phép nó vào hộ khẩu nhà mình, chứ đừng nói là làm chủ cái nhà này của chúng ta! Con muốn xem di chúc, con không tin Khải Chính sẽ hồ đồ như vậy!"
"Câm miệng!"
Bà cụ Lam với vẻ mặt tràn đầy tức giận gõ mạnh cây ba toong vào chiếc bàn trà nhỏ bên cạnh.
"Rầm!"
Chiếc bàn trà bị cú nện đó làm nhảy lên một cái.
Người trong phòng cũng hơi giật bắn.
Chu Tinh Ân ngậm miệng lại, nhưng lồng ngực lại phập phồng lên xuống không ngừng, trên mặt ngập tràn một vẻ không cam lòng.
Tưởng Diệc Sâm và Tưởng Dĩ Bình cũng đều nhìn Tưởng Tử Hàn bằng ánh mắt khiêu khích.
Người trong phòng, duy chỉ có mỗi Tưởng Anh Thư vừa mới gấp gáp trở về từ nước ngoài là không đặt mình trong vòng liên quan.

Cô ta ngờ nghệch đứng trước quan tài của ba, dường như muốn khắc sâu thêm di dung của ba mình vào trong đầu.
Không hề hay biết gì đối với mọi chuyện xung quanh.
Người xung quanh cũng đều tự khắc không để ý tới sự tồn tại của cô ta.
"Có thắc mắc thì cũng nhịn cho tôi." Bà cụ Lam giận dữ, dặn dò với luật sư: "Thông báo xuống dưới, lập tức tiến hành bản di chúc."
Sắc mặt của bà vô cùng lạnh lùng, lướt nhìn hai người con dâu và đám cháu trai cháu gái: "Còn ai không phục nữa thì có giỏi bảo Khải Chính sống lại đi, tới lúc đó mấy người muốn sửa di chúc như nào thì cứ sửa như thế! Con trai của tôi vẫn đang nằm ở đây, vậy mà đám các người ai cũng đều vì chút gia sản mà quậy trong nhà đến chó mèo không yên.

Muốn ở tiếp cái nhà này thì câm miệng lại hết cho tôi, còn không muốn ở nữa thì cút hết ra ngoài, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản!"
Bà cụ đang vô cùng tức giận, cho dù mọi người vẫn thấy không cam lòng, vẫn ngập tràn tức tối, nhưng toàn bộ người nhà họ Tưởng đều không muốn cương ngạnh chống đối bà cụ.
Tất cả mọi người đều cúi rạp đầu xuống.
Bà cụ Lam dịu lại cơn tức, thở dài nói: "Đừng tưởng rằng gánh vác một tập đoàn, một gia tộc là chuyện đơn giản.

Quyền lực của Tử Hàn lớn thì trách nhiệm cũng lớn, sẽ càng cực khổ hơn so với mấy người, nhưng cuối cùng tiền kiếm được đều chia đều hết cho tất cả mọi người."
Bà cụ đánh mắt về phía con dâu trưởng và con dâu thứ hai: "Mỹ Lâm và Tinh Ân gả vào nhà họ Tưởng thì sẽ có riêng cổ phần cho hai đứa, mỗi năm đều chia tiền.


Bây giờ cổ phần của Diệc Sâm, Dĩ Bình và Tử Hàn đều bằng nhau, nhưng Tử Hàn lại không có một cổ phần của mẹ nào cả.

Nghiêm túc mà nói thì mấy người có lợi hơn nó nhiều, có gì mà bất mãn..."
Sau một màn bị vả liên hồi rồi kết lại bằng sự dỗ dành nguôi ngoai, tất cả mọi người đều im lặng.
Chu Tinh Ân không dám oán giận nữa, ngược lại nhào qua chỗ quan tài, vỗ vào quan tài mà gào khóc đến loạn: "Cái đồ không có lương tâm nhà ông, đến chết rồi mà trái tim còn phóng túng đặt ở bên ngoài.

Rốt cuộc kiếp trước tôi đã tạo nghiệp gì mà lại gả cho cái thứ tệ bạc như ông vậy chứ..."
Bà cụ Lam vừa mới dịu cơn tức giận, nghe xong lại cuộn trào lên.
Nhưng suy cho cùng thì cái thứ không ra gì đó lại chính là con trai của mình.
Cho dù bà vừa mới dốc sức dằn xuống cơn bất mãn của tất cả mọi người, nhưng mà cũng không thể nào cưỡng chế được cơn uất ức mấy chục năm của con dâu được.
Bà cụ buồn bực nhíu hàng lông mày hoa râm lại, thở dài một hơi, chống gậy xoay người đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Tưởng Tử Hàn, bà cũng không thể không nhắc nhở: "Tình hình trong nhà cháu cũng nhìn thấy rồi đó, đừng để cho bà với ba cháu thất vọng.

Mấy mối quan hệ lằng nhằng ở bên ngoài, mau chóng xử lý sạch gọn đi!"
Tưởng Tử Hàn vẫn luôn không bày ra xúc cảm gì trên mặt, nhưng bàn tay buông lỏng hai bên đã vô thức siết chặt lại thành nắm đấm rồi.
...
Sau khi chôn cất Tưởng Khải Chính xong xuôi, bà con bạn bè gần xa đều đang xôn xao gửi lời tạm biệt rồi rời khỏi nghĩa trang.
Ba anh em nhà họ Tưởng là ở lại tới cuối cùng.

Tưởng Dĩ Bình nhìn ảnh của ba mình trên bia mộ, trong lòng uất giận nói: "Cũng đều là con trai như nhau, rốt cuộc con có chỗ nào không vừa mắt ba? Ba lại đi thiên vị một đứa con riêng như vậy!"
Tưởng Diệc Sâm vỗ vai an ủi anh ta: "Thả lỏng đi, là em không ác bằng nó.

Một con quái vật khổng lồ chỉ cần vài phút đã có thể giết chết được cả nhà họ Sở như vậy, hai chúng ta thật sự không sánh bằng đâu."
Tưởng Dĩ Bình không hề cảm thấy được an ủi, ngược lại còn tức giận hơn.
Tưởng Tử Hàn im lặng đứng bên cạnh hai người kia, làm như không nghe thấy mấy lời lẽ hàm ý châm biếm đó của bọn họ.
Anh nhìn vào di ảnh Tưởng Khải Chính đang cười hiền hậu trên bia mộ, vừa như hứa hẹn, cũng vừa như đang nói cho hai anh em phía này nghe thấy: "Nếu ba đã giao công ty cho con, con nhất định cũng sẽ không dễ dàng mà chắp tay nhượng lại."
Ngữ điệu vô cùng nghiêm túc, mang hẳn một hàm ý khiêu khích.
Hai người Tưởng Dĩ Bình và Tưởng Diệc Sâm bị chọc tức, hai mắt đều như bốc hỏa.
Tưởng Dĩ Bình nghiến răng, tức giận nói: "Còn chưa biết ai thắng ai thua đâu, cứ chờ đó!"
Tưởng Tử Hàn tiếp nhận ánh mắt đó của anh ta: "Tôi chờ."
Tưởng Dĩ Bình tức muốn chết, đang định chửi ầm lên.
Thì Tưởng Tử Hàn lại nhẹ nhàng nói thêm một câu: "Chuyện trong nhà đã xử lý xong xuôi, cũng đã tới lúc bàn chuyện công rồi.

Không phải là muốn biết lý do vì sao ba lại chọn tôi à? Bây giờ tới công ty đi, tôi sẽ nói cho mấy người biết."
Anh dừng lại một lúc, cong môi nở một nụ cười mỉa mai: "Dĩ nhiên, anh không muốn đi cũng không sao cả, tôi không nuôi dưỡng cấp dưới vô dụng!"
Nói xong lại bá đạo mà rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi