DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU


Sau khi nguôi giận, Sở Thu Khánh đuổi những tên đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cặp đùi trần trụi của cô ta ra ngoài, tức giận ngồi xuống đối diện Tống Hân Nghiên, giật lấy ấm trà mà cô cầm rồi tự rót cho mình một chén trà.
“Làm thế nào mà người của cô gửi những đoạn ghi âm đó đúng lúc như vậy?”
Tống Hân Nghiên nhìn Sở Thu Khánh lúc này chỉ còn lại áo lót trong, nhướng mày cười: “Ai cho cô tự tin rằng tôi sẽ nói cho cô biết vậy?”
Sở Thu Khánh đè lại nỗi tức giận tràn ngập trong lòng, đầu ngón tay cầm chén tái nhợt không còn màu máu: “Chỉ cần sau này cô không quấn lấy Tử Hàn thì tôi sẽ không làm khó cô nữa.

Tống Hân Nghiên, cô rất thông minh.

Nếu như không có Tử Hàn, thậm chí tôi còn có thể làm bạn với cô.

Cô yên tâm, sau này nếu gặp phải phiền toái gì ở thủ đô này, tôi đều có thể tìm cách giúp cô giải quyết!”
Vẻ mặt Tống Hân Nghiên lãnh đạm: “Cho dù tôi gặp phiền toán thì cũng là do Tưởng Tử Hàn và cô đem tới! Sở Thu Khánh, có ma mới tin lời phụ nữ nói.

Cái trò này, cô tự lừa mình là được rồi, đừng đem ra trước mặt tôi mà lừa qua dối lại.

Cô cũng biết là tôi sẽ không tin cô, nếu đã có suy nghĩ này thì tốt hơn hết vâ nên giữ người đàn ông của mình cho chặt vào, đừng đang yên đang lành lại thả ra cho cắn người lung tung...”
Sở Thu Khánh bị sự nhanh mồm nhanh miệng của Tống Hân Nghiên khiến cho tức tới sắc mặt tái xanh, đã chào hỏi mười tám đời tổ tiên nhà Tống Hân Nghiên ở trong lòng mấy lần luôn rồi.
Cô ta thề rằng nếu cô ta không giết người phụ nữ này thì cô ta không phải là người thủ đô!
Khi Tống Hân Nghiên gọi cuộc điện thoại thứ ba, cuối cùng cấp dưới của Sở Thu Khánh cũng mang điện thoại mới và quần áo mới tới.
Sau khi mở máy mới lên, cô bật camera lên nhắm vào Sở Thu Khánh.

“Sở Thu Khánh, xin lỗi tôi vì những chuyện xảy ra ngày hôm nay đi, và hứa với tôi rằng sau này sẽ không xảy ra những chuyện như thế này nữa, gặp tôi thì phải tự động đi đường vòng.”
Sở Thu Khánh phừng phừng lửa giận ngút trời: “Tống Hân Nghiên, cô đừng có mà quá đáng!”
Tống Hân Nghiên cười khẩy: “Quá đáng à? Sao bằng cô được! Đừng có quên, là cô bắt đầu chuyện này trước! Con người tôi ấy à, bụng dạ nhỏ nhen lắm.

Thích có thù tất báo, có thù thì không để qua đêm đâu.

Cho cô mười giây suy nghĩ, cô không xin lỗi thì tôi rời đi luôn.

Chuyện sau này chúng ta cứ dựa vào thủ đoạn của bản thân đi.”
Sở Thu Khánh hung hăng trừng cô.
Một bên mặt Tống Hân Nghiên sưng lên, rõ ràng đang cực kì chật vật, nhưng lại nhìn cô ta mà chẳng lộ ra chút yếu ớt nào.
Không kiên trì được quá năm giây, Sở Thu Khánh nản lòng, nhịn lại sự xấu hổ bắt đầu xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không nên...”
Tống Hân Nghiên quay lại cảnh này rồi lưu lại, thay quần áo mới mua rồi đạp cửa đi ra ngoài.
Sở Thu Khánh nhìn bộ quần áo vứt trên mặt đất như rác sau khi bị Tống Hân Nghiên đi qua, tức giận đến mức hất chén trà và ấm trà trên bàn gỗ thật xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
“Tống Hân Nghiên! Chúng ta cứ chờ mà xem, không giết chết cô thì tôi không tên là Sở Thu Khánh!”
...
Ra khỏi quán trà.
Tống Hân Nghiên vẫy một chiếc xe, ngồi lên rồi cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này sức lực cố gắng chống đỡ trong người dường như bị rút hết sạch, trái tim đang căng thẳng cũng rơi xuống, đập thình thịch càng lúc càng nhanh, nảy sinh cảm giác sống sót sau tai nạn.
Sau khi bình ổn hơi thở gấp gáp, cô lắp thẻ sim đã nhặt lại khi rời đi vào điện thoại mới, gọi một cuộc điện thoại cho Khương Thu Mộc.

“Đầu Gỗ, cực kỳ cảm ơn cậu vì thói quen tốt luôn nghe cuộc gọi của tớ mọi lúc mọi nơi này, đợi tớ về Hải Thành rồi sẽ mời cậu ăn một bữa thật thịnh soạn.”
Ngay từ lúc nhận được cuộc gọi đầu tiên, Khương Thu Mộc đã nhận ra có gì đó không ổn rồi, giọng nói sốt sắng vang lên ngay sau đó: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi đột nhiên thấy cậu gọi một cuộc như vậy, tớ cũng không dám tùy tiện hỏi.”
“Không có gì đâu.”
Tống Hân Nghiên nói bâng quơ: “Gặp Tưởng Tử Hàn trong tiệc xã giao của công ty.

Tớ uống quá chén rồi không biết làm sao lại bị người khác chụp được ảnh mập mờ.

Sở Thu Khánh dùng bức ảnh đó đe dọa để hẹn tớ ra gặp mặt.

Tớ suy nghĩ chu toàn nên giữ lại một mánh.”
Nói xong cô liền thở dài: “May là tớ còn giữ một mánh này nên mới không xảy ra chuyện gì.”
Khương Thu Mộc nghe mà trong lòng thấp thỏm, sau khi cẩn thận xác nhận rằng cô thực sự không sao thì mới cúp máy.
Tống Hân Nghiên cầm điện thoại ngồi ở ghế sau.
Chuyện lần này may mà có phần mềm cứu mạng kia mà anh trai tặng, đánh cho Sở Thu Khánh không kịp trở tay, thật là may mắn.
Lần sau gặp phải chuyện tương tự, nếu muốn uy hiếp được Sở Thu Khánh, e rằng sẽ không dễ dàng như vậy.
Hôm nay hai người đã trở mặt hoàn toàn, Sở Thu Khánh tuyệt đối sẽ không tha cho cô.
Cho dù cô có đoạn video này của Sở Thu Khánh trong tay cũng không thể thoát khỏi sự báo thù của cô ta được.
Bây giờ ngoài chạy ra thì cô chỉ có một con đường thôi...!đó là làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ hơn!
Mạnh mẽ tới mức không ai dám bắt nạt!

Sắc mặt Tống Hân Nghiên dần trở nên kiên định.
Chuyện như thế này xảy ra một lần là đủ rồi.
Cô sẽ không bao giờ để mình rơi vào tình huống nguy hiểm như thế này nữa!
Xe tình cờ đi ngang qua một trung tâm thương mại gần nhà.
Tống Hân Nghiên kêu dừng xe, xuống xe đi vào trung tâm thương mại,
Cô không yên tâm dùng đồ của Sở Thu Khánh.
Cô chọn một chiếc di động ở cửa hàng điện tử ở tầng một, đổi sim lại rồi mua quần áo mỹ phẩm ở cửa hàng bên cạnh.
Sau khi thay đồ trong WC rồi lại dùng mỹ phẩm mới mua che vết thương trên mặt trên tay, lúc này cô mới lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Ngay khi chuẩn bị rời đi, một chú gấu nhỏ dễ thương phát tờ rơi nhét vào tay cô một tờ rơi.
“Chị ơi chị xem đi, đây là lễ kỷ niệm hai năm thành lập phòng tập boxing của chúng tôi, đăng ký sẽ có ưu đãi lớn, tặng quà khi vào cửa...”
Phòng tập boxing...
Tống Hân Nghiên dừng chân lại.
Quả thật cô quá yếu về mặt này, sau khi suy nghĩ xong, cô quay người đi theo chú gấu nhỏ vào phòng tập.
“Trước đây tôi đã học muay Thái một thời gian, có một số kiến thức cơ bản.

Tôi không muốn mất quá nhiều thời gian để luyện tập những thứ cơ bản nữa, có cách nào nhanh chóng tiến bộ không?”
“Có, dạy riêng.”
Chú gấu nhỏ nhiệt tình giới thiệu những buổi dạy riêng ở phòng tập boxing của bọn họ cho cô.
Tống Hân Nghiên không do dự mà chọn luôn một nữ huấn luyện viên có vẻ ngoài lạnh lùng để đăng ký lớp dạy riêng một thầy một trò.
Cô gái đó tên là Alva.
Mái tóc ngắn gọn gàng vừa ngầu vừa ngổ ngáo.
Sau khi nghe xong yêu cầu của Tống Hân Nghiên, Alva nhanh chóng lập một kế hoạch dành riêng cho cô.
“Boxing không giống những cái khác, người có nền tảng có thể nhỉnh hơn người không có nền tảng một chút, nhưng kỹ năng cơ bản thì vẫn phải luyện hàng ngày.


Thứ hai bốn sáu cô dành thời gian qua đây, chúng ta sẽ dạy tại chỗ, thời gian còn lại cô có thể tự luyện tập lại nhà.”
Tống Hân Nghiên thoải mái đồng ý.
Sau khi bàn bạc xong, buổi học đầu tiên của Tống Hân Nghiên bắt đầu ngay lập tức.
Alva để cô luyện sức lực trước, đó là đánh bao cát, nhân tiện xem nền tảng của cô như thế nào.
Lúc Tống Hân Nghiên đánh bao cát, cô không khỏi nghĩ về những thăng trầm mà mình đã trải qua trong nửa năm qua.
Sự tổn thương và hãm hại mà người khác mang lại cho cô chưa bao giờ để lại dấu vết gì trong lòng cô cả, cô chẳng hề quan tâm.
Nhưng bây giờ vết thương để lại trong lòng, gần như tất cả đau đớn buồn bã cuối cùng đều hội tụ thành ba chữ “Tưởng Tử Hàn”.
Sự tức giận dâng lên trong lòng, sức mạnh và sự tàn nhẫn mỗi khi cô tung ra những cú đấm cũng bất giác tăng lên.
Mỗi một cú đấm trúng bao cát dường như đều có thể đánh chết được Tưởng Tử Hàn!
...
Tập boxing xong về nhà.
Dạ Vũ Đình đang rèn luyện hồi phục chức năng cùng Dạ Nhất.
Anh ta đã có thể tự mình đi lại trong nhà bằng nạng một cách vững vàng.
Tống Hân Nghiên thực sự vui mừng cho anh ta: “Tiến bộ rất nhiều đấy, chắc không lâu nữa là anh có thể tự do di chuyển rồi.”
Tới lúc đó, chắc cảm giác mắc nợ trong lòng cô mới có thể bớt đi một chút.
Dạ Vũ Đình thở hổn hển cười với Tống Hân Nghiên: “Vì em, anh cũng sẽ cố gắng để khôi phục lại bình thường càng sớm càng tốt.”
Mồ hôi trên trán trượt dài trên má.
Một số đi qua lông mày thật dày, chuẩn bị rơi vào trong mắt.
Tống Hân Nghiên cau mày, lấy khăn giấy ra lau cho anh ta theo bản năng.
Sau khi lau xong, Tống Hân Nghiên mới sực nhận ra, bỗng thấy hơi ngượng ngùng mà sững ra đó..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi