DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU


Từ sau khi Tống Hân Nghiên rời khỏi PL, cuộc sống của cô rất đơn điệu.
Ban ngày thì tới công ty mới theo dõi công việc chuẩn bị, xem tiến độ trang trí bên trong lẫn bên ngoài của bộ phận nghiên cứu.

Sau khi tan làm thì tới phòng boxing luyện hai tiếng đồng hồ rồi mới về biệt thự Lộc Hồ.
Đi sớm về muộn, bận rộn đến mức tối tăm mặt mũi.
Dạ Vũ Đình cũng không hề rảnh rang.
Buổi sáng khi Tống Hân Nghiên ra ngoài, anh ta tập đi bằng nạng.

Buổi tối lúc về nhà, anh ta còn tập đi bộ.
Thu vàng tháng mười là mùa không nóng cũng không lạnh, lúc nào anh ta tập cũng mồ hôi đầy đầu, quần áo ướt nhẹp hết lớp này tới lớp khác.
Tống Hân Nghiên nhìn thấy nhưng cũng không hỏi han, cũng chẳng nói gì.
Nhưng trong đáy mắt cô lại cảm thấy kính phục và mong chờ.
Anh ta lành lặn thì cảm giác áy náy có lỗi của cô dành cho anh ta mới từ từ biến mất.
Hôm nay, Tống Hân Nghiên thu dọn xong thì bỗng dưng thấy khát, định xuống lầu lấy nước.

||||| Truyện đề cử: Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí |||||
Cô vừa đi tới cầu thang thì nghe giọng của Dạ Nhất ở phòng khách dưới lầu vang lên.
“Sếp, đã tối lắm rồi, nghỉ ngơi trước đi.

Dạo này anh dồn phần lớn thời gian cho việc tập đi lại, ban đêm lại tăng ca đến nửa đêm để xem tài liệu, cơ thể sẽ không chịu nổi đâu.”
“Không sao.”

Mặt mày của Dạ Vũ Đình ẩn chứa sự dịu dàng, giọng nói chắc nịch: “Tập luyện vốn không mệt, cho dù mệt thì đó cũng là mệt trong niềm vui.

Qua mấy hôm nữa là tôi đi đăng ký kết hôn với Tống Hân Nghiên rồi.

Tôi muốn ngày hôm đó đường đường chính chính đứng cạnh cô ấy, không muốn bị mấy cậu đẩy vào ủy ban.

Xem tài liệu vốn là công việc do tôi phụ trách, là nền tảng nuôi sống gia đình.

Tôi càng phải cố gắng hơn mới có thể để cô ấy sống tốt hơn, mới có thể để cô ấy có cảm giác an toàn…”
Dạ Nhất ở dưới lầu không nói gì thêm, Tống Hân Nghiên cũng không nghe nữa.
Cô siết chặt ly trong tay, đứng ở cầu thang cúi mắt nhìn người đang ông đang tập trung làm việc ở dưới lầu, trong lòng cô cảm động một cách khó hiểu.
Dạ Vũ Đình, tôi cũng sẽ cố gắng.
Cố gắng để không phụ tấm chân tình của anh.
Cố gắng chung sống đến đầu bạc răng long cùng anh…
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Chớp mắt đã tới ngày 17 tháng 10.
Trên đường Tống Hân Nghiên tan làm tới phòng tập boxing, lúc đi ngang một cửa hàng đồ chơi, cô bất chợt dừng lại.
Ngày mai là ngày đăng ký kết hôn, cũng là sinh nhật của Tưởng Minh Trúc.
Cô không thể thực hiện lời hứa ban đầu cùng đón sinh nhật với cô bé, nhưng cô vẫn có thể tặng quà sinh nhật mà.
Chỉ là trước mắt quan hệ giữa cô và Tưởng Tử Hàn…
Tống Hân Nghiên nhìn các loại đồ chơi trong tủ, trong lòng rối rắm, bèn gọi thẳng cho Khương Thu Mộc.

Điện thoại Khương Thu Mộc lúc nào cũng trong trạng thái chờ nhận cuộc gọi: “Cục cưng, sao vậy?”
Tống Hân Nghiên bước vào cửa hàng đồ chơi: “Ngày mai là sinh nhật của Tưởng Minh Trúc, cậu nói xem, tớ và Tưởng Tử Hàn đã làm ầm lên thế này, có khi nào tặng quà cho con bé lại gây ra hiểu lầm không cần thiết không?”
“Có đấy.”
Khương Thu Mộc lên tiếng khẳng định: “Cậu đặt mình vào vị trí của người khác mà nghĩ xem.

Tưởng Tử Hàn chưa dứt tình với cậu.

Còn cậu thì lại tránh anh ta như tránh rắn rết.

Lúc này cậu tới nhà anh ta tặng quà, anh ta có thể không suy nghĩ nhiều sao?”
Tống Hân Nghiên áy náy nói: “Mình không thể thực hiện lời hứa đón sinh nhật cùng con bé như lúc đầu.

Nếu bây giờ ngay cả thể hiện cũng không có, chắc cô nhóc đó sẽ hận tớ chết mất.

Tuy tớ không thích ba con bé, nhưng chuyện của người lớn thì có liên quan gì tới trẻ con đâu? Đầu Gỗ, tớ không muốn làm con bé thất vọng.

Trong lòng tớ đã coi Tưởng Minh Trúc như con gái của mình từ lâu rồi… Nhưng tớ cũng không muốn gây ra bất kỳ sự hiểu lầm nào nữa.

Tớ và Tưởng Tử Hàn… đã không còn khả năng nữa rồi!”
Cô không hề kể lại chuyện Tưởng Tử Hàn cưỡng bức cô trong toilet nam với Khương Thu Mộc.

Bây giờ hai người cách nhau xa xôi vạn dặm, nói ra cũng chỉ khiến cô ấy uổng công lo lắng.
Khương Thu Mộc cạn lời: “Nếu cậu thấy không thẹn với lòng mình thì lo nhiều như vậy làm gì? Nếu cậu thật sự cảm thấy áy náy, phải tặng bằng được thì dùng nặc danh đi.

Chuyển phát nhanh, giao hàng tận nơi, có rất nhiều cách mà.”
Một câu đánh thức người trong mộng.
“Đúng nhỉ.” Tống Hân Nghiên chợt thấy nhẹ nhõm hẳn.
Nhưng cô suy đi nghĩ lại, hoàn toàn không biết nhà của Tưởng Tử Hàn ở đâu, lại tỏ ra thất vọng: “Quan trọng là tớ không biết tặng quà đi đâu.”
“Lần trước Cố Vũ Tùng và tớ cùng nhau tới nước Úc, hình như tớ nghe anh ta gọi điện nói đường Lịch Viên gì đó…”
Khương Thu Mộc suy nghĩ, chẳng mấy chốc thốt ra một loạt địa danh, nói rằng nghe cũng gần như thế.
Tống Hân Nghiên cúp máy, mở điện thoại ra, vừa nhập chữ đồng âm vừa lẩm bẩm: “Tra thử xem, nếu không tra ra thì phải tùy duyên thôi.”
Sau khi nhập phiên âm vào, trực tiếp nhảy ra địa danh chính xác.
Trên đó, cô nhanh chóng thấy một khu biệt thự trên bản đồ.
Kiểu biệt thự mà có tiền cũng không mua được.
Tống Hân Nghiên cất điện thoại đi, đứng trước kệ rồi bắt đầu nghiêm túc chọn đồ chơi.
Tưởng Minh Trúc còn nhỏ nhưng đầu óc thông minh, tuy trông có vẻ già dặn nhưng dù sao cũng chỉ là cô nhóc mới bốn tuổi, đồ vật trẻ con thích…
Ánh mắt của Tống Hân Nghiên dừng lại trên con búp bê Barbie đa chức năng.
Con búp bê đó không đặc biệt lắm, nhưng gương mặt của búp bê Barbie lại có chút gì đó giống cô nhóc, vừa dễ thương vừa xinh xắn.
Nhớ tới dáng vẻ cô bé nhận được món quà, trong lòng Tống Hân Nghiên chợt thấy nhói đau, đôi mắt cay cay cầm món đồ chơi đó tới quầy thu ngân.
Cô gói quà xong, dịch vụ chuyển giao hàng nội thành cũng đến.
Tống Hân Nghiên điền địa chỉ, nhìn thấy số điện thoại của người nhận thì chợt dừng bút.
Ngoài phí chuyển phát nhanh bình thường, cô lại lấy thêm phiếu đỏ đưa cho nhân viên chuyển phát nhanh: “Không cần lưu số điện thoại, tôi gửi nặc danh, anh cứ đưa thẳng cho người làm mở cửa bên đó là được.”
Nhân viên chuyển phát nhanh nhận tiền và hàng rồi rời đi ngay.
Tống Hân Nghiên tới phòng tập boxing muộn hơn bình thường.
Suốt cả đường đi vào cũng như trong quá trình tập luyện, cô cứ có cảm giác bị người khác theo dõi.

Nhưng lúc cô quay người thì phía sau lại không có gì khác thường.
Cô chau mày, trong lòng thấp thỏm tập luyện xong thì đi thẳng vào phòng thay đồ.
Cô còn chưa tới cửa thì đột nhiên bị người nào đó xuất hiện bên cạnh, một tay che miệng cô một tay ôm lấy cô, cưỡng ép đưa cô vào nhà vệ sinh bên cạnh.
“Ầm!”
Cửa nhà vệ sinh bị đóng lại rồi khóa chốt.
Dường như trái tim của Tống Hân Nghiên cũng bị chấn động bởi âm thanh đó.
Kể từ lần trước bị Tưởng Tử Hàn cưỡng ép trong nhà vệ sinh, cô đã có bóng ma tâm lý đối với chuyện này.
Tống Hân Nghiên vừa hoảng loạn vừa ngỡ ngàng, giơ tay lên dùng kỹ thuật đánh boxing vừa mới học để ra đòn.
Đối phương đã có phòng bị từ trước, trong lúc vừa chặn vừa né đã hóa giải được chiêu thức của cô, còn nhốt cô vào lòng mình.
Hơi thở nam tính bá đạo quen thuộc xộc vào mũi, đầu óc của Tống Hân Nghiên choáng váng, lúc này mới nhìn rõ đối phương là Tưởng Tử Hàn.
Cô tức tối: “Tưởng Tử Hàn, khốn nạn! Anh bị bệnh đấy à, nghiện nhà vệ sinh rồi đúng không?”
Nét mặt của người đàn ông có hơi lo lắng, hốc mắt ửng đỏ, tròng trắng trong mắt còn gằn cả tia máu.
“Đi theo anh.” Giọng anh khàn nhưng kiên định: “Anh đã chuẩn bị vé máy bay xong rồi.

Tống Hân Nghiên, chúng ta ra nước ngoài, tìm một nơi không có ai quen biết chúng ta rồi làm lại…
“Cút!”
Tống Hân Nghiên đẩy anh ra, giận dữ mắng nhiếc: “Anh bị thần kinh à, có bệnh thì đi tìm bác sĩ kê toa đi! Uống nhiều thì đi giải rượu! Ai muốn theo anh! Anh buông tôi ra ngay, anh còn dám làm loạn thì tôi cũng dám cá chết lưới rách với anh đấy.”
Tưởng Tử Hàn vẫn ôm chặt cô trong lòng, chiếc cằm căng cứng đặt lên đầu vai cô: “Chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không?”
Anh dỡ bỏ tôn nghiêm cao ngạo của mình, dè dặt nói: “Chúng ta bỏ qua hết mọi chuyện của quá khứ đi rồi bắt đầu lại từ đầu.

Hân Nghiên, người em yêu chính là anh, hoàn toàn không phải người đàn ông kia.

Em đừng giận anh nữa, đừng gả cho Dạ Vũ Đình!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi