CHƯƠNG 24
Cô mà không có phẩm giá thế á!
Không thể nào… Bình thường cũng chỉ nói cho sướng miệng thôi, chẳng lẽ thật sự dám nói trước mặt đàn ông luôn à?
“Ha ha…”
Tống Hân Nghiên cười thẹn thùng cực kỳ, bàn tay nhỏ mềm mại không xương khoát lên bả vai rộng lớn của anh, chậm rãi trượt xuống, mơn trớn bờ ngực rắn chắc: “Sao mà hối hận được, có ông chồng đáng gờm như anh, em kiêu ngạo còn không kịp nữa là!”
Tưởng Tử Hàn nhướng mày, cười nhạo một tiếng không rõ hàm ý, đẩy cô ra rồi đi khỏi.
“Rầm!”
Cửa phòng khép lại trước mặt cô.
Tống Hân Nghiên bực bội đá thảm dưới chân một cái.
Tức chết mất! Tức chết mất!
Cô chỉ muốn một thân phận ‘vợ người ta’ thôi, sao tự nhiên còn thất thân nữa chứ?
Chắc chắn anh ta chỉ đùa thôi!
…
Tống Hân Nghiên thay quần áo, quay lại nhà ăn, Tưởng Minh Trúc đã ăn xong.
Cô bé tao nhã lau miệng, nhảy khỏi ghế cho trẻ, ra vẻ kiêu ngạo nói: “Đi thôi.”
Tống Hân Nghiên lập tức cười đến sáng lạn: “Được thôi bé cưng.”
Chợt, cô như nghĩ tới cái gì, ngượng ngùng cười nói: “Cô… không lái xe, chúng ta gọi xe được không?”
“Sao? Cô muốn tôi hỏi xin một chiếc xe của ba già cho cô à?” Tưởng Minh Trúc khoanh tay trước ngực.
Cô bé nhướng cặp mày nhỏ, trông vừa ngầu lại đáng yêu.
Tống Hân Nghiên vỗ vỗ ngực: “Gì? Làm gì có chuyện ấy! Nhìn cô là biết cô là kiểu phụ nữ tự lực cánh sinh không ngừng vươn lên mà. Sao có thể dựa vào đàn ông được!”
Cô nhóc vô tình vạch trần: “Không dựa vào đàn ông, thế cô kết hôn làm gì?”
“Cô… trải nghiệm cuộc sống!”
Tưởng Minh Trúc khinh thường bĩu môi nhỏ, chạy đi đeo balo nhỏ của mình.
Tống Hân Nghiên thoáng thở phào một hơi.
Nhóc tinh ranh, không chỉ mồm miệng sắc bén mà đầu óc phản ứng phải gọi là điểm cộng!
Tống Hân Nghiên bắt xe đưa Tưởng Minh Trúc đến nhà trẻ.
Cô nhóc đeo balo đứng trước cổng nhà trẻ, dừng bước quay đầu lại: “Chiều cô lại đến đón tôi đấy.”
Tống Hân Nghiên chớp mắt: “Nếu ba cháu không bận thì chắc là ba đến thôi.”
Tưởng Minh Trúc không vui, tiến hai bước tới trước mặt cô: “Thái độ cô thế này mà đòi tóm gọn ông ba già nhà tôi à? Làm nũng, lăn lộn, ăn vạ, quấn lấy ba tôi, có làm được hay không?”
Không đợi Tống Hân Nghiên đáp lại, bé con đã lộ ra vẻ ghét bỏ: “Chồng cô được cái mặt đào hoa lắm, chỉ giỏi trêu hoa ghẹo nguyệt thôi. Lần nào ba tôi đến mấy cô giáo cũng đều si dại luôn. Nếu không trông cẩn thận, coi chừng chồng cô bị người khác cướp mất đấy.”
Tống Hân Nghiên trợn mắt há hốc mồm miệng.
Cố nén cười, vội vàng gật đầu: “Nói đúng lắm, chiều nay cô nhất định đến đón cháu.”
Lúc này Tưởng Minh Trúc mới hài lòng gật cái đầu nhỏ, lặng lẽ lấy di động trong balo ra: “Kết bạn Zalo đi, đúng giờ một chút, đừng bắt tôi chờ.”