DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU


Tống Hân Nghiên như rơi vào hầm băng, hằn học siết chặt nắm đắm: “Anh thật đáng sợ!”
“Đáng sợ sao?”
Tưởng Tử Hàn kéo cánh tay của cô, lôi cô vào trong lòng.
Nước trong bồn tắm sóng sánh, giống như phong cảnh dấy nên trong lòng của hai người vào lúc này.
Tưởng Tử Hàn đanh giọng nói: “Là em ép anh! Em lúc đầu không chọc anh, không lừa anh, em sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời! Mà anh cũng sẽ không giống như bây giờ, bỏ tự tôn, đi câu dẫn một người phụ nữ có chồng! Tống Hân Nghiên, em nghe lời một chút, đừng cứ chọc giận anh, mọi người chúng ta đều sẽ sống rất tốt.”
Anh muốn đối tốt với cô, nhưng cô không thèm!
Nếu sự dịu dàng của anh không có tác dụng, vậy dứt khoát không cần nữa.
Liều chết giãy giụa, liều chết oán hận đúng không, vậy thì khiến những thù hận và oán hận này trở nên càng nhiều!
Ngọc nát đá tan cũng không sao!
Dù sao cả đời này cô đừng hòng thoát khỏi anh!
Tống Hân Nghiên sững sờ nhìn người đàn ông đáng sợ ở trước mặt, hốc mắt đỏ hoe lại ngân ngấn ánh nước.
Nước lạnh rồi.
Tưởng Tử Hàn bước ra khỏi bồn tắm, cũng bế Tống Hân Nghiên ra đặt lại trên giường.
“Mặc vào.”
Anh lấy trong nhà xe di động quần áo đã sớm chuẩn bị từ trước đưa qua cho cô.
Tống Hân Nghiên lạnh lùng nhìn anh: “Tôi thà trần truồng như này đi ra ngoài cũng không mặc quần áo anh đưa!”

Quấn khăn tắm nhảy xuống giường kéo cửa xe của nhà xe di động.
Cửa xe không nhúc nhích.
Tống Hân Nghiên không cam tâm mà thử lại.
Tưởng Tử Hàn kiên nhẫn, trực tiếp ôm eo cô bế lên vào về giường.
Cầm quần áo ở bên cạnh bắt đầu mặc lên người cô.
“Em muốn đi ra ngoài như vậy, còn phải xem anh có vui lòng hay không!”
Ánh mắt người đàn ông lạnh lẽo, giữa chân mày đè sự tức giận: “Nếu đã làm người phụ nữ của Tưởng Tử Hàn anh, cả đời này em cũng đừng hòng nghĩ tới người đàn ông khác, càng đừng để người khác nhìn thấy cơ thể của em!”
Khi biết tối hôm qua cô được Dạ Vũ Đình vội đưa tới bệnh viện vì bệnh khủng hoảng sinh lý, anh ghen tỵ tới mức đập hết đồ trong phòng.
Chuyện tương tự, xảy ra một lần đã đủ rồi!
May mà cô có loại bệnh khủng hoảng sinh lý, nếu không anh sớm đã giết chết Dạ Vũ Đình, đâu còn để anh ta sống tới bây giờ!
Sự tuyệt vọng trong lòng Tống Hân Nghiên ập tới hết làn sóng này đến làn sóng khác.
Vừa hận vừa đau, nhưng lại không có cách nào.
Người đàn ông này tập trung sự tàn độc và dịu dàng trên người, theo cô thấy, anh lại cực kỳ đáng sợ.
Tưởng Tử Hàn cúi người, nắm cổ tay của cô đi tất thay cho cô.
Tống Hân Nghiên nhìn mạch máu ở bên cần cổ của anh, lập tức cô lao tới, ôm lấy cổ của anh mà cắn mạnh.
Tưởng Tử Hàn bỗng siết cơ thể trong nháy mắt.
Có điều giây lát sau, anh buông lỏng, giống như không có chuyện gì mà tiếp tục đi tất thay cho cô.

Dáng vẻ không đau không ngứa của anh khiến Tưởng Tử Hàn nản chí.
Cô buông ra, đẩy mạnh anh ra, giọng nói vừa lạnh lùng vừa quyết tuyệt: “Tưởng Tử Hàn, tôi hận anh!”
Đầu ngón tay của Tưởng Tử Hàn run lên, đi tất cho cô xong, sau đó ngồi ở bên cạnh cô châm một điếu thuốc: “Muốn hận thì hận.”
Tống Hân Nghiên bỗng chốc cảm nhận được sự bất lực rất lớn.
Người đàn ông này chắc chắn là sinh ra để khắc cô!
Cô thấy anh đưa điếu thuốc vào miệng hút, sau đó làn khói nhả ra từ mũi và miệng.
Động tác rõ ràng rất tùy hứng, tự dưng lại tràn ngập cảm giác cấm dục.
Tống Hân Nghiên nhìn đi chỗ khác.
Tưởng Tử Hàn gõ tàn thuốc vào trong gạt tàn ở một bên, khàn giọng nói: “Tống Hân Nghiên, em là người phụ nữ vô tâm nhất anh từng gặp! Chúng ta làm thành như này, em cho rằng anh dễ chịu! Mỗi khi anh cần em, khi cưỡng đoạt em, em cảm thấy anh rất sướng, trong lòng rất thoải mái sao?! Anh nói cho em biết, mẹ kiếp một chút anh cũng không thoải mái! Mỗi lần như vậy, anh hận không thể bóp chết em!”
Tống Hân Nghiên sững sờ nhìn anh.
Lệ khí và sự chán nản giữa chân mày của anh được che đậy trong làn khói: “Nhiều năm như vậy anh đều có thể không chạm vào phụ nữ, sau khi bị em đụng vào thì giống như bị nghiện.

Em cho rằng em có bệnh sạch sẽ? Em không muốn bị người đàn ông khác ‘làm’? Mẹ kiếp anh cũng giống vậy!”
Đầu thuốc bị anh đập mạnh vào trong gạt tàn: “Em giống như cây anh túc, khiến anh nghiện lại còn nhẫn tâm vứt bỏ anh, khiến anh nhìn mà không sờ được! Mẹ kiếp, anh là một người đàn ông bình thường, anh cũng có nhu cầu thể xác cần giải quyết!”
Nhưng anh lại không có nổi hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào ngoài Tống Hân Nghiên.
“Cơ thể của những người phụ nữ khác khiến anh ghê tởm! Ghê tởm em có biết không? Giống như chứng khủng hoảng sinh lý khi người đàn ông khác muốn ‘làm’ em vậy, những điều này đều do em mang tới cho anh!”

Tống Hân Nghiên sững sờ tại chỗ, tim đập loạn trong thoáng chốc.
Cũng chỉ dừng trong thoáng chốc.
“Quả thật ghê tởm!” Cô nhếch khóe môi giễu cợt, giọng nói khàn khàn đè xuống càng thấp, mang theo sự ác ý: “Tưởng Tử Hàn, anh là tên cầm thú vô sỉ, ra vẻ đạo mạo nhất mà tôi từng gặp.”
Trên mặt anh lởn vởn sát khí.
Tống Hân Nghiên giống như rút cục tức mà tiếp tục: “Phải, lúc đầu là tôi chủ động ghẹo anh, nhưng tôi vứt bỏ anh sao? Giữa chúng ta kết thúc thế nào trong lòng anh thật sự không biết?”
Hốc mắt của cô đỏ hoe.
Là một mạng của con cô!
Mày kiếm của Tưởng Tử Hàn nhíu lại: “Không phải chỉ là một đứa con thôi sao? Đứa bé đó không giữ được, anh cũng rất đau, anh không phải đã nói sẽ cho em một đứa con khác hay sao? Tống Hân Nghiên, em rốt cuộc còn muốn túm chặt chuyện này tới khi nào mới buông tay!? Anh không để mẹ anh ngồi tù là vì anh muốn để bà ấy tận mắt thấy bà ta cản trở anh thì sẽ có kết cục như nào! Hại chết con của chúng ta ngồi tù thì quá hời cho bà ấy!”
Tống Hân Nghiên cười lạnh: “Bịa, tiếp tục bịa! Anh cảm thấy tôi sẽ tin sao?”
Đó là mẹ của anh.
Một đứa trẻ còn chưa thành hình và mẹ ruột của anh, cô chưa từng nghĩ giữa hai người này có thể so sánh.
Nhưng giọng điệu của anh, thái độ của anh khiến cô lạnh lòng.
“Tưởng Tử Hàn, anh từ đầu tới cuối đều không biết tôi đang giận chuyện gì!”
Tống Hân Nghiên mệt mỏi nhắm mắt: “Anh cũng căn bản không hiểu được.

Chúng ta kết thúc là ngay từ đâu đã định sẵn vậy rồi, bởi vì tôi chưa từng yêu anh, tôi trêu ghẹo anh, nguyên nhân chính chẳng qua là vì tôi nhận nhầm người mà thôi.

Đứa trẻ đó, cho dù mẹ anh không làm ra chuyện đó, tôi cũng sẽ không giữ lại!”
Thay vì cứ quấn mãi không buông, tổn thương lẫn nhau lại không thể giải thoát cho nhau như này, không bằng để cô tận tay cắt đứt đoạn nghiệt duyên này.
Ý lạnh trong mắt Tưởng Tử Hàn bùng nổ, bộ dạng như muốn xé xác cô ngay tại đây: “Tống Hân Nghiên!”

“Muốn nói tôi ác độc sao?”
Tống Hân Nghiên lạnh lùng giễu cợt: “Không sánh được với mẹ anh.

Tôi tốt xấu gì chỉ ra tay với mình, nhiều nhất cũng chỉ tổn thương tự tôn của anh, trêu đùa tình cảm của anh.

Tưởng Tử Hàn, không phải chỉ có anh vì để đạt mục đích mới không từ thủ đoạn, tôi cũng như vậy.

Khi tôi thích anh, anh không trân trọng, bây giờ tôi không cần anh nữa, anh giả bộ thâm tình như này cho ai xem? Muốn trả thù sao?’
“Nếu vẫn là dùng loại thủ đoạn vừa rồi, nói thật, tôi không có bao nhiêu tổn thất, dù sao cũng không chỉ làm một lần với anh, một lần làm là làm, vô số lần làm cũng làm làm.

Tôi quả thật có chướng ngại sinh lý, quả thật như anh nói, từ trước tới giờ, trừ anh tôi không tìm được một người nào có thể khiến tôi không có loại phản ứng này.

Tuy nhu cầu thể xác đối với tôi như nào cũng được, có điều anh muốn bán lực như vậy, tôi cũng nghĩ thông rồi, không cần thiết từ chối.

Dù sao trai bao kỹ thuật tốt, có tiền có nhan sắc không nhiều.”
Lồng ngực của Tưởng Tử Hàn phập phồng vì tức giận, sự giận dữ trong khoang ngực giống như phá cơ thể mà ra.
“Cút!”
Một từ u ám rít ra từ kẽ răng của anh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi