DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU


Nói đến đây, Dạ Vũ Đình chỉ có thể nhẹ giọng đáp lại.
Anh ta dặn dò hai câu bảo hai người bọn họ đừng mệt quá là được, cũng thuận tiện chúc cô ấy sớm bình phục, lúc này mới kết thúc cuộc gọi.
Khương Thu Mộc cúp điện thoại, hai hàng lông mày nhíu lại thành một đường: "Không biết tại sao lúc nói chuyện điện thoại với anh ta, tớ lại cảm thấy ớn lạnh sống lưng, sợ đến phát hoảng...”
"Trước khi Cố Vũ Tùng nói cho tớ biết những thủ đoạn kia của Dạ Vũ Đình, tớ đã luôn không hiểu tại sao luôn cảm thấy kỳ lạ với Dạ Vũ Đình, nhưng bây giờ nghĩ lại, anh ta thực sự rất đáng sợ.

Nghiên, cậu nói thật cho tớ biết, cậu thực sự thích loại người như Dạ Vũ Đình sao?”
Tống Hân Nghiên im lặng, còn chưa trả lời liền nghe thấy Khương Thu Mộc lại tiếp tục nói.
"Cậu có biết vừa rồi Dạ Vũ Đình nói gì với tớ không? Bên ngoài thì đồng ý, nhưng trong lời nói lại nhắc nhở tớ rằng cậu phải làm việc lại còn phải chăm sóc tớ, sẽ rất mệt, không muốn tớ giữ cậu lại.

Còn nói chúng ta là hai người phụ nữ, không an toàn, muốn tìm một người qua đây để bảo vệ.

Nghiên, cậu có hiểu đây là ý gì không?”
Cô ấy thở dài: "Một quý ông thực sự sẽ không nói như vậy, anh ta sẽ nói rõ với cậu, đối với hành vi giữ cậu lại của tớ, anh ta không hài lòng, cậu là vợ của anh ta, anh ta cũng bị bệnh, cần sự chăm sóc của cậu.

Nếu cậu vẫn ở lại, anh ta lo lắng cậu sẽ mệt, một người chồng bình thường sẽ nói với cậu, bảo cậu mời một y tá giúp cậu cùng chăm sóc tớ, nhân tiện chăm sóc luôn cả cậu, anh ta mới yên tâm, chứ không phải anh ta tìm một người qua để bảo vệ.

Anh ta đây là muốn làm gì? Lấy lý do là chia sẻ nhưng thực tế là giám sát sao? Đây là anh ta không yêu tâm về cậu hay là không yên tâm về tớ?

Khương Thu Mộc nắm lấy vai Tống Hân Nghiên, nói với vẻ nghiêm túc: "Trước đây chưa từng nghĩ kỹ, trải qua chuyện này, tớ mới phát hiện thực ra Dạ Vũ Đình làm rất nhiều việc đều ẩn chứa tâm cơ như vậy.

Nghiên, người đàn ông như Dạ Vũ Đình, suy nghĩ kỹ thì quả thực là quá đáng sợ.”
Tống Hân Nghiên gật gật đầu.
Cô nói với vẻ mệt mỏi: "Thực ra trong khoảng thời gian này tớ cũng đã nghĩ rất nhiều.

Hôm nay nằm cả một ngày dài, tự nhiên rảnh rỗi nên càng nghĩ nhiều hơn, cũng thấu đáo hơn.

Có điều có một điểm có thể khẳng định, đó chính là tớ thực sự chưa từng thích anh ta.”
Khương Thu Mộc hất chăn ra một cách dứt khoát, cùng nằm chen trên giường bệnh với cô: “Thế nên, rốt cuộc lúc trước vì sao cậu lại kiên quyết muốn gả cho anh ta vậy?”
Tống Hân Nghiên bị sững sỡ bởi câu hỏi này.
Tất cả những gì xảy ra trong khoảng thời gian này được tái hiện lại trong tâm trí cô một lần nữa.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nghĩ về câu hỏi này, cũng không phải là lần đầu tiên cô đưa tra câu trả lời.
Cô cười với vẻ u ám: “Nếu thật sự phải nói ra một lý do thì thực ra cũng không nói được, chỉ có thể nói, tâm trạng lúc đó, bầu không khí lúc đó, cộng thêm người xung quanh từng bước trù tính, bản thân cũng sập bẫy theo.

Cậu biết đấy, khoảng thời gian đó, tớ và Tưởng Tử Hàn đã cãi nhau không vui vẻ gì, Dạ Vũ Đình lại xuất hiện vào đúng lúc đó.”
"Anh ta giống như một thiên sứ, tất cả thể hiện ra đều là sự lương thiện và quan tâm, có chừng có mực lại nắm bắt tốt như vậy, là ân nhân cứu mạng của tớ, thật sự rất dễ khiến người khác phá bỏ sự đề phòng.


Lúc đó, tớ thực sự cho rằng vì cứu tớ mà anh ta suýt chết...”
Lúc đó, cô cũng thực sự rất cảm động và tự trách mình.
Khương Thu Mộc ôm lấy Tống Hân Nghiên, xoa đầu cô an ủi.
Tống Hân Nghiên tự cười nhạo bản thân, nói: "Tớ không sao, bây giờ nghĩ lại, bản thân lúc đó quả thực không lý trí.

Mẹ của Dạ Vũ Đình và Dạ Nhất kẻ xướng người họa, thành phần diễn kịch rất rõ ràng nhưng tớ lại không nhìn ra, cứ thế từng bước lọt vào hố bẫy mà bọn họ sắp đặt sẵn.

Nhưng thực ra, lúc đó tớ cũng không muốn kết hôn để trả ơn, chỉ là sau này...”
Dạ Vũ Đình tham gia vào.
Một người tức giận, một người bảo vệ, một người tát, một người cho kẹo, cộng thêm kẻ trung lập Dạ Nhất hết lần này đến lần khác nói ra mấy câu "sự thật khách quan" khiến cô choáng váng đầu óc.
Mấy người vây quanh cô hát tuồng như vậy, cho dù cô nhất thời không lọt vào thế cuộc, phỏng chừng phía sau cũng còn không ít chiêu chờ cô chui vào.
Tống Hân Nghiên nhăn mày, ý giễu cợt trên khuôn mặt càng lộ rõ, cô chuyển lời, phàn nàn: “Vậy cho nên, tình yêu thực sự ảnh hưởng đến chỉ số thông minh, lúc trước mối tình đầu hoang đường với Hoắc Tấn Trung cũng vậy, sau này mối tình dày vò tâm can trong hôn nhân với Tưởng Tử Hàn cũng như vậy, thật là quá mệt mỏi...!"
“Không sao, đã qua rồi.” Khương Thu Mộc đau khổ nói.
Sau một lúc im lặng, cô ấy lại nói một cách thận trọng: "Nghiên, cậu nói thật cho tớ biết đi, có phải cậu vẫn không buông được Tưởng Tử Hàn đúng không?"
Tống Hân Nghiên cười lắc đầu: "Hiện tại trong lòng tớ không có ai cả, không tồn tại việc gì gọi là buông hay không buông được.


Tình cảm thực sự không phải là thứ mà tớ có thể tiêu dùng được, sau này tín ngưỡng của cuộc đời tớ chỉ có sự nghiệp!"
Khương Thu Mộc gật đầu: "Cũng đúng, người vừa ngốc vừa đơn thuần như cậu, quả thực không thích hợp đi yêu người khác, ngoan ngoãn ngồi chờ hoàng tử may mắn đến yêu chiều cậu như một công chúa, một hoàng hậu.

Có điều, trước lúc đó, cậu phải nghĩ cách để ly hôn với Dạ Vũ Đình đi.

So với Tưởng Tử Hàn và nhà họ Tưởng thì Dạ Vũ Đình và nhà họ Dạ càng không phù hợp với cậu.”
Tống Hân Nghiên gật đầu: "Tớ biết, thực ra tớ đã phát hiện ra cuộc sống hôn nhân với anh ta rất ngột ngạt, cũng đã từng nghĩ đến chuyện ly hôn trước ngày cưới, chỉ là không tìm được cơ hội thích hợp.”
Thực ra, từ khi biết cuộc hôn nhân này chẳng qua là một màn lừa đảo, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù lúc trước khi Cố Vũ Tùng nói với cô sự thật, cô đã bác bỏ nó một cách quyết liệt, nói rằng đó là thủ đoạn mà bọn họ nghĩ ra để làm ô uế Dạ Vũ Đình.
Nhưng thực ra trong thâm tâm cô biết rõ rằng mọi thứ đều là sự thật.
Chỉ là trước mặt Cố Vũ Tùng, cô không muốn thừa nhận sự ngu xuẩn trước đây của mình mà thôi.
Bởi vì Cố Vũ Tùng biết chuyện là gián tiếp tương đương với Tưởng Tử Hàn biết chuyện.
Điều đó sẽ khiến cô càng thêm khó xử.
“Như thế nào mới là cơ hội thích hợp?” Khương Thu Mộc hỏi.
Tống Hân Nghiên không trả lời câu hỏi này mà nói: "Tớ vẫn chưa nói cho cậu biết chuyện Tưởng Tử Hàn cắt đứt gân tay của Dạ Vũ Đình phải không?”
Hai ngày nay cô rất bận bịu, không có thời gian liên lạc với Khương Thu Mộc.
“Chỉ nghe nói anh ta bị thương chứ không biết là do Tưởng Tử Hàn làm.” Khương Thu Mộc vô cùng chột dạ.
Dù sao cũng là Tưởng Tử Hàn đã đưa cô ấy đến đây.
Cố Vũ Tùng sợ cô không cẩn thận chạm phải bãi mìn nên đã sớm kể đầu đuôi sự việc cho cô nghe rồi.
“Tưởng Tử Hàn cũng thật quá...!tàn nhẫn một chút nhỉ.” Cô ấy ậm ừ, che giấu sự sảng khoái âm thầm trong lòng, thận trọng hỏi: “Cậu không phải vẫn còn áy náy đấy chứ?”

Tống Hân Nghiên lắc đầu: "Trước đây thì có áy náy, hiện tại hoàn toàn hiểu rõ, chút áy náy đó cũng tiêu tan hết rồi.”
"Vậy thì tốt."
Khương Thu Mộc vui vẻ, nói: "Vậy cậu có thể yên tâm ở lại đây cùng tớ rồi, đợi chúng ta ở cữ xong, chúng ta...”
"Hả? Chúng ta ở cữ?”
Khương Thu Mộc tát vào miệng mình một cái: “Phì phì phì, nói năng lộn xộn gì vậy chứ, đều tại Cố Vũ Tùng, anh ta nói chút bệnh vặt này của tớ phải ở lại bệnh viện một tháng, còn mỏng manh yếu ớt hơn cả người ta sinh con, một phút nhanh miệng...!haizz chủ đề đi lệch hướng rồi, cho dù nói thế nào, cậu nghĩ thông rồi là được, đều là quá khứ rồi, sau này chúng ta chính là nữ hoàng, mạnh dạn làm những gì mình muốn, không cần băn khoăn điều gì nữa, nữ hoàng cố lên!"
Cô ấy giơ nắm tay ra.
Tống Hân Nghiên mỉm cười, cũng nắm chặt tay, nói với cô ấy: “Nữ hoàng cố lên!"
Cô không nhìn thấy điện thoại của Khương Thu Mộc đang ghi âm.
...
Phòng bệnh của Dạ Vũ Đình.
Sau khi cúp điện thoại, anh ta không ngừng suy nghĩ, luôn cảm thấy Tống Hân Nghiên dường như đang giấu anh ta điều gì đó.
"Dạ Nhất, lập tức đi điều tra xem mợ chủ hai ngày nay đã đi những đâu, làm những gì, gặp những ai.

Chuyện lớn hay nhỏ đều phải biết được.”
"Vâng."
Dạ Nhất vừa trả lời, điện thoại của Dạ Vũ Đình vang lên.
Là Dạ Vũ Thành gọi đến.
Dạ Vũ Đình nhận điện thoại: "Anh cả."
"Trong nhà xảy ra chuyện rồi...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi