DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU


Khương Thu Mộc đau lòng đến mức nghẹn ngào: "Hân Nghiên, người nhà họ Dạ quá ác độc rồi, Dạ Vũ Đình đánh cậu tổn thương cậu, đối xử không tốt với cậu thì không nói, em gái anh ta là cái thá gì mà cũng vu oan hãm hại cậu.

Hiện tại ngay cả chị dâu anh ta cũng ra tay với cậu, đó là một loại thuốc mạnh có thể gây vô sinh, thậm chí hủy hoại tử cung của cậu.

Cô ta muốn hủy hoại cậu hoàn toàn, khiến cậu đoạn tử tuyệt tôn...”
Trong phòng bệnh im lặng như chết.
Giọng nức nở nghẹn ngào của Khương Thu Mộc từng nhát cứa sâu vào lòng mọi người.
Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn đỏ ngầu, bàn tay buông thõng bên người vô thức nắm chặt lại thành nắm đấm.
Khuôn mặt của Tống Hân Nghiên lại bình tĩnh lạ thường.
Bình tĩnh đến mức khiến người khác lo lắng.
Khóe miệng cô nhếch lên, cười thản nhiên nhưng lại mang vẻ tự chế giễu.
Khương Thu Mộc bật khóc, vừa áy náy vừa lo lắng.
Cô ấy quay sang Tưởng Tử Hàn: "Lúc trước trong lúc nóng nảy bốc đồng, là tôi đã đưa cho Hân Nghiên một biện pháp tồi tệ, xui cô ấy đi quyến rũ anh, kết hôn với anh.

Đó là lỗi của tôi.

Nhưng sau này cô ấy thực sự động lòng rồi.

Anh Tưởng, nếu các người đã yêu thương lẫn nhau, có thể bỏ qua quá khứ, đừng hành hạ lẫn nhau nữa được không?”
Cố Vũ Tùng nhướn mày ngạc nhiên.
Anh ta vốn tưởng rằng với tính khí tự bênh vực mình của Khương Thu Mộc sẽ mắng anh Hàn đến không ra thể thống gì, không ngờ rằng lại có lúc quanh có khúc khuỷu, thương lượng nhẹ nhàng như vậy.
Tưởng Tử Hàn lòng đầy đau khổ.

Anh cũng muốn buông bỏ quá khứ và bắt đầu lại với Hân Nghiên, nhưng liệu Hân Nghiên có cho anh cơ hội này không?
Cô không cho!
Vốn tưởng rằng đã hòa nhau rồi...!Nhưng hiện tại, vết thương mới này quả thực là do anh đổ thêm vào cho cô.
Tưởng Tử Hàn nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên, rất muốn nhìn ra được một chút thích anh từ nơi đáy mắt trên khuôn mặt cô.
Nhưng không có.
Không có gì cả.
Trong mắt cô không có một chút sáng nào, giống như một vũng nước đọng.
Khuôn mặt cô bình tĩnh nhưng đầy chế giễu, vẻ mặt rút lui kia, nhìn đời bằng nửa con mắt.
Cô đã đến bước ngoảnh mặt làm ngơ, thấy nhưng không nghe với anh rồi sao?
Giọng nói khàn khàn của Khương Thu Mộc vẫn đang tiếp tục: "Anh Hàn, nếu anh tức giận đến mức không thể nhịn được thì anh cứ trút lửa giận lên tôi, tôi tuyệt đối không oán thán một lời.

Chỉ một việc, xin anh bảo vệ tốt Hân Nghiên.

Cô ấy dốc hết ruột gan với anh và Minh Trúc, một vạn tấm chân tình cũng không đủ để diễn tả, nhưng cuối cùng kết quả có được là gì chứ?”
Cô ấy thay đổi giọng nói, giọng điệu chế giễu mang theo sự tức giận: “Là anh đã làm tổn thương cô ấy hết lần này đến lần khác, đẩy cô ấy đến hố lửa kia của nhà họ Dạ, để cô ấy đứng mũi chịu sào, trở thành mục tiêu công kích, trở thành đối tượng cho dư luận chỉ trích.

Anh Tưởng, chỉ với những điều này, anh dựa vào đâu mà đi trách người khác oán hận người khác? Suy cho cùng, cô ấy chỉ lừa anh lúc đó, mà anh lại khiến cô ấy cùng đường tuyệt lộ vô số lần trong khoảng thời gian chưa đầy một năm.”
"Khương Thu Mộc, cô câm miệng!"
Cố Vũ Tùng trước đó còn cảm thấy Khương Thu Mộc đã thay đổi tính tình, nhưng càng về sau lại càng hãi hùng.
Cô gái đáng chết này tìm chỗ chết sao!
Hiện tại, anh Hàn cũng đang trên bờ vực nổi cơn thịnh nộ, cô ấy không giúp dập lửa thì thôi lại còn thêm dầu vào lửa.
Cố Vũ Tùng lao lên, nửa ôm nửa kéo, cưỡng ép lôi người ra ngoài.

Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn không chút cảm xúc, trái tim giống như bị người khác dùng búa đập mạnh vào.
Anh nhìn về phía Khương Thu Mộc: "Để cô ấy nói hết đi!"
Cỗ Vũ Tùng sững người.
“Còn nói gì nữa?” Tống Hân Nghiên nhếch khóe môi lên với vẻ giễu cợt: “Nói nữa cũng không có ý nghĩa gì.

Đầu gỗ, cậu đi ra trước đi, tớ muốn yên tĩnh.”
Cố Vũ Tùng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo Khương Thu Mộc đi ra ngoài.
Khương Thu Mộc không vui.
Cố Vũ Tùng quả thực muốn quỳ lạy cô ấy rồi, vừa kéo người ra ngoài vừa nghiến răng, thấp giọng nói: “Cô à, đi thôi, cô còn chê chưa đủ loạn sao? Còn nói nữa, thế giới cũng bị hủy diệt đó.”
Cửa phòng bệnh đóng lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn.
Tưởng Tử Hàn buông lỏng bàn tay đang nắm chặt đến đau đớn của mình ra, đi đến bên giường bệnh và ngồi xuống.
Anh nắm lấy bàn tay của Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên bướng bỉnh thu tay lại.
Tưởng Tử Hàn không buông tay, dùng sức nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nhỏ hơn tay mình một vòng kia của cô, bao bọc nó vào trong lòng bàn tay: “Cô Khương mắng rất đúng, đều là lỗi của anh.

Là anh đẩy em vào vòng tay của Dạ Vũ Đình, Hân Nghiên, anh sai rồi.

Vốn dĩ anh chỉ muốn trừng phạt em một chút, anh nghĩ rằng em sớm muộn cũng sẽ quay về bên anh...”
Giọng anh trầm khàn, u ám: “Anh hối hận rồi, là anh quá kiêu ngạo, luôn cho rằng mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của mình..."

Anh tự làm tự chịu, hiện tại anh đau khổ đến muốn chết nhưng không đổi lại được một ánh nhìn của cô.
Những giọt nước mắt mà Tống Hân Nghiên luôn nén nhịn đã lăn ra mà không hề chuẩn bị.
Cô lặng lẽ khóc, nhưng tiếng nức nở nhỏ lại giống như tảng đá lớn đè nặng lên trái tim của Tưởng Tử Hàn, đè ép đến mức khiến anh không thở nổi.
"Con tôi lại không còn nữa đúng không?”
Đợi anh nói xong, Tống Hân Nghiên chỉ trầm giọng hỏi một câu này.
Câu nói này đã chạm vào khu cấm địa mà bọn họ không dám tùy tiện chạm vào, phòng bệnh lại rơi vào sự im lặng chết chóc.
Tống Hân Nghiên nhìn anh, ánh mắt ướt át đau đớn như thế, bi thương như thế.
Tưởng Tử Hàn giống như bị ánh mắt của cô bóp nghẹt cổ họng, hít thở khó khăn.
Anh ôm lấy cô: "Xin lỗi...!Xin lỗi..."
Ngoài hai chữ này, anh không biết còn có thể nói gì với cô, còn có thể nói gì chứ.
"Là anh không bảo vệ tốt cho bọn em, em có tức giận cứ trút giận lên anh đi, đánh anh mắng chửi anh đều được...”
Vừa nói, anh vừa nắm lấy tay cô, dùng sức đánh mạnh vào mặt mình.
Tống Hân Nghiên tức giận đến đỏ mắt, trong lòng căm phẫn đến nghiến răng nghiến lợi.
Tên khốn nạn này!
Đó là con của cô!
Sao anh có thể nói với vẻ nhẹ nhõm như vậy.
Đánh anh, mắng chửi anh?
Có ích gì chứ, anh có thể khiến thời gian quay ngược lại sao?
Tống Hân Nghiên tức giận rút tay lại, cắn mạnh một cái vào chỗ mềm mại nhất ở vùng da trên gáy anh.
Da rách chảy máu, máu tanh chạy loạn trong khoang miệng.
Tống Hân Nghiên hung hăng đẩy anh ra: "Cút!"
Tưởng Tử Hàn bị cô đẩy ra khỏi giường bệnh, thân hình cao lớn lảo đảo lui về phía sau vài bước.
Đôi mắt Tống Hân Nghiên đỏ hoe, cảm xúc kích động vỡ òa: "Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
"Hân Nghiên......"
"Cút!"
Tống Hân Nghiên giận tím mặt, nắm lấy cái gối sau người ném về phía anh: “Anh không đi cũng được, tôi đi!"

Cô hất chăn ra, chuẩn bị rời đi.
Tưởng Tử Hàn rất đau lòng nhưng không dám kích động cô nữa: “Anh đi...”
Ngoài phòng bệnh.
Khương Thu Mộc và Cố Vũ Tùng trừng mắt nhìn nhau.
Tưởng Tử Hàn đi ra, ánh mắt hai người đều đồng thời chuyển về phía anh.
“Hân Nghiên thế nào rồi?” Khương Thu Mộc lạnh lùng hỏi.
Tưởng Tử Hàn mệt mỏi nhắm mắt lại: "Tâm trạng rất tệ, Hân Nghiên xin nhờ cô rồi.”
Khương Thu Mộc không thèm tức giận, vội vàng đẩy cửa bước vào.
Trong phòng bệnh.
Tống Hân Nghiên ôm lấy Khương Thu Mộc khóc rống lên một trận, cuối cùng tâm trạng cũng khá lên một chút.
Cô nhếch khóe miệng kéo ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc: “Đầu gỗ, thật sự...!cảm ơn cậu.

Làm khó cho cậu rồi, vì phối hợp diễn kịch với bọn họ mà cậu phải giả vờ ốm để đến ở cùng tớ.”
Khương Thu Mộc khóc theo đến sưng đỏ cả mắt, nghe thấy lời này, ‘xì’ một tiếng, không nhịn được mà bật cười.
"Kỹ năng diễn xuất này của tớ quả thực không ai có, quá xấu hổ rồi.”
Cô ấy lau nước mắt, có chút xấu hổ, cũng có chút áy náy: "Xin lỗi, tớ không nên cùng bọn họ lừa dối cậu.

Chỉ là...”
Khương Thu Mộc thở dài với vẻ cam chịu: “Nói đi cũng phải nói lại, Nghiên, mặc dù Tưởng Tử Hàn xử lý chuyện này không thỏa đáng, nhưng sau khi biết cậu bị người khác bày mưu hãm hại, anh ta cũng đau buồn và hối hận không thua kém gì cậu.”
Cô ấy nắm lấy tay bạn thân của mình: "Nghiên, anh ta thực sự rất quan tâm đến cậu.

Hai ngày nay, cho dù tớ có mắng chửi anh ta thế nào, chế giễu anh ta, lăng mạ anh ta thế nào, anh ta cũng không tức giận.

Anh ta đã yêu cầu mọi người giấu giếm chuyện cậu bị sảy thai, cũng là vì sợ cậu không chịu được sự đả kích sau khi biết được sự thật.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi