DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU


Lâm Tịnh Thi nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc ngắn rối bù của Dạ Vũ Đình: “Tống Hân Nghiên là con gái nuôi của nhà họ Tống, lúc trước khi cô ta ở bên con, mẹ đã cho người đến Hải Thành điều tra, cô ta đang đi tìm ba mẹ ruột của cô ta, có lẽ bây giờ vẫn chưa tìm thấy.”
Dạ Vũ Đình kinh ngạc: “Chẳng lẽ người phụ nữ trong ảnh thật sự là mẹ ruột của Tống Hân Nghiên à?”
“Sao có thể được!” Lâm Tịnh Thi buồn cười nhìn con trai: “Nếu Tống Hân Nghiên thật sự là con gái của đồ đê tiện kia, mà cô ta lại đối xử với con như vậy, sao mẹ có thể chịu đựng cô ta đến tận giờ được? Lúc trước đồ đê tiện kia mập mờ với ba con, nhưng dù gì bà ta cũng là con gái nhà giàu có, ít nhiều gì cũng có gia thế, Tống Hân Nghiên là thứ gì chứ?”
Bà ta hừ một tiếng: “Con gái nuôi của một nhà giàu có hạng hai ở một nơi nhỏ bé, cô ta là cái thá gì! Hai người đấy chỉ trông giống nhau thôi.

Nhưng chỉ thế thôi là đủ rồi.

Có vẻ ngoài giống nhau thế cũng đã đủ cho chúng ta nói rất nhiều thứ rồi……”
Hôm nay Dạ Vũ Đình đã nhận quá nhiều bất ngờ, nhiều đến mức đủ để khiến anh ta choáng váng.
“Con sẽ xem xét chuyện này.”
Anh ta nhìn mẹ: “Ngoại trừ mẹ ra còn có ai biết những chuyện này không?”
“Không có ai.” Lâm Tịnh Thi thản nhiên nói: “Ba con giấu giếm cũng tốt lắm đấy, mẹ chỉ vô tình phát hiện ra thôi.

Nhưng ông ta vẫn nghĩ mẹ không biết gì.”
Dạ Vũ Đình gật đầu: “Vậy được rồi, việc này chỉ cần con với mẹ biết là đủ rồi, mẹ tiếp tục giữ bí mật đi.

Chuyện còn lại, con phải suy nghĩ cẩn thận đã.”
“Được.

Con muốn làm gì cũng được, nhớ phải nói cho mẹ biết.”
Lâm Tịnh Thi đau lòng xoa gương mặt đã gầy đi của con trai: “Đừng làm khổ mình quá, cho dù con muốn làm gì thì mẹ cũng sẽ giúp con làm cho bằng được!”
Lâm Tịnh Thi cũng không ở lại bao lâu.

Sau khi bà ta rời đi, Dạ Nhất cũng ở trong phòng bệnh đã nghe thấy hết tất cả căng thẳng tiến lên xin chỉ thị: “Ông chủ, tiếp theo chúng ta làm gì đây? Vẫn giữ nguyên kế hoạch làm mợ chủ mất trí nhớ sao? Mợ chủ mất trí nhớ thì có thể ở bên anh mãi mãi, như vậy sẽ an toàn.”
Chần chừ một lúc rồi nói tiếp: “Mặc dù cách bà chủ đưa ra cũng được, nhưng tôi cảm thấy mợ chủ không phải người dễ bị đe doạ, huống chi hiện tại còn có chuyện của mợ cả, ép buộc mợ chủ ở lại bên cạnh anh thì giống như một quả bom hẹn giờ……”
Ánh mắt Dạ Vũ Đình lạnh lùng thâm độc, nghĩ ngợi: “Mặc kệ thế nào, thì tôi luôn thật lòng với cô ta.

Nhưng cô ta lại hại tôi như này.

Tưởng Tử Hàn biến tôi thành kẻ tàn phế, cô ta hại tôi mất hết thể diện, mối thù này tôi sẽ từ từ đòi lại.

Còn muốn rời khỏi tôi……”
Anh ta cười lạnh: “Đời này, cô ta đừng có mơ!”
Giọng điệu lạnh lùng của Dạ Vũ Đình giống như đến từ địa ngục khiến Dạ Nhất run sợ.
“Dạ Nhất.”
“Vâng.”
Dạ Vũ Đình liếc nhìn ảnh chụp trên giường: “Đi điều tra, tôi muốn biết tất cả thông tin của người phụ nữ trong ảnh.

Cả thông tin củTử Hàn Mặc Tầm nữa.”
Nam Mặc Tầm.
Người phụ nữ anh ta từng yêu sâu đậm.
Người con gái dịu dàng thích cười, khi nở nụ cười là trên mặt sẽ có má lúm đồng tiền, có vẻ ngoài giống y hệt Tống Hân Nghiên.
“Vâng.”
Dạ Nhất rời đi.
Giọng nói trầm thấp của Dạ Vũ Đình lại truyền đến từ phía sau: “Đừng để ba tôi biết.”

“Đã rõ!”
……
Bệnh viện của Tưởng Thị.
Ánh mặt trời vừa đến giữa trưa, Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc bảo người dọn bàn ăn ra ngoài sân.
“Nào, tớ đút cậu nè.”
Khương Thu Mộc lấy đồ ăn dành riêng cho ở cữ ra, cơm canh thức ăn đã sẵn sàng, cầm lấy cái thìa định tự đút cơm cho Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên cười ngượng nghịu: “Cậu đủ rồi đấy.

Tớ chỉ là vừa mới sinh non xong, tâm trạng không được tốt lắm thôi, chứ đâu có què luôn đâu mà cần đến lượt cậu phải đút cơm.”
“Ôi trời, người ta chỉ muốn hưởng thụ cảm giác hầu hạ cậu một lần thôi mà, cậu còn không vui.”
Giọng điệu Khương Thu Mộc trách móc, nhét cái thìa trong tay vào tay Tống Hân Nghiên.
Cô ấy cẩn thận nói: “Chuyện của cậu và Dạ Vũ Đình, cậu định làm thế nào?”
“Còn gì khác ngoài ly hôn sao?” Tống Hân Nghiên cười khổ, lơ đễnh lấy đồ ăn: “Chỉ là tạm thời vẫn chưa nghĩ ra nên ly hôn như nào.

Chắc là cả đời này tớ không muốn gặp lại anh ta với người nhà anh ta nữa.

Bây giờ chỉ cần nghĩ đến bọn họ thôi là tớ lại cảm thấy sởn tóc gáy……”
“Vù vù vù……”
Lúc hai người nói chuyện, giữa không trung có một chiếc máy bay không người lái bay đến.
Chiếc máy bay bay vù vù trong không khí.

Máy bay bay đến trên đỉnh đầu hai người, chậm rãi hạ xuống.
Khương Thu Mộc kinh ngạc: “Oa, trên máy bay còn treo một rổ hoa nhỏ kìa.”
Vừa dứt lời, máy bay đã hạ xuống cách đó mấy bước.
“Đây là của ai thế? Ủa, chẳng lẽ là tặng cho chúng ta sao?!”
Khương Thu Mộc nói, mong đợi đứng dậy, đi mấy bước đến chỗ chiếc máy bay.
Trong rổ của máy bay có để hai bông hoa hồng được gấp bằng giấy.
Một đỏ một vàng.
Gấp có hơi xấu, thậm chí còn không có quy tắc, nhưng có thể nhìn ra được công sức của người gấp.
Giữa bông hoa hồng, còn để hai cái bánh ngọt nhỏ nghiêng ngả.
Bên cạnh cắm một tấm thẻ nho nhỏ.
Chữ trên tấm thiệp cũng nghiêng ngả y như cái bánh ngọt, nhìn như thể không có tí sức nào vậy, nhưng mỗi một nét bút đều lộ ra sự ngay ngắn và nghiêm túc.
Tất cả đều có vẻ như trẻ con.
Khương Thu Mộc gỡ tấm thiệp xuống: “Chúc người bạn tốt nhất của con sớm ngày hồi phục!”
Hồi phục?!
“Phì!” Khương Thu Mộc không nhịn được bật cười, cầm theo chiếc máy bay đứng dậy, quan sát xung quanh một lượt: “Cái này chắc chắn là do đứa bé Minh Trúc lanh lợi kia làm.

Cô nhóc, mau ra đây đi.”
“Hì hì……”
Phía sau bồn cây xanh cách đó mấy bước vang lên tiếng cười như chuông bạc.
Một cái đầu đội mũ lưỡi trai ló ra: “Cô thông minh quá, bất ngờ cháu dành cho mẹ Hân Nghiên bị cô phá mất rồi.”
“Ôi trời, cô xin lỗi.”
“Hừ!” Tưởng Minh Trúc kiêu ngạo hừ một tiếng, rõ ràng tính cách rất trẻ con nhưng lại ra vẻ già đời như thể bà cụ non: “Tha thứ cho cô đấy.”
Cô bé đi ra từ phía sau bồn hoa.
Đi cùng với cô bé, còn có một nhóc con khác da thịt mềm mại trắng nõn.
Hai đứa bé mặc quần áo giống nhau đứng thẳng hàng, hai khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn giống nhau như đúc khiến mọi người kinh ngạc.
Khương Thu Mộc xoa đôi mắt: “Là tớ hoa mắt à? Sao lại có đến hai Minh Trúc?!”

Trợn to mắt, vẫn là hai đứa bé.
Cô ấy khó hiểu quay đầu nhìn về phía Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên cũng kinh ngạc, đôi mắt to trợn tròn nhìn qua nhìn lại hai đứa bé.
Trên đầu hai đứa bé cùng đội mũ lưỡi trai giống nhau, trên người cùng mặc một bộ đồ yếm màu đen giống nhau.
Bên eo đeo một cái thắt lưng màu bạc tinh tế, một bước đi đều thật ngầu.
Chân đeo đôi giày da nhỏ có khoá ở ống quần, vừa gọn gàng vừa đơn giản.
Cô bé vô cùng hài lòng với sự kinh ngạc mà mình mang lại, đắc ý búng tay một cái với bé trai bên cạnh.
Tay bé trai ấn xuống điều khiển từ xa.
Đột nhiên máy bay không người lái trong tay Khương Thu Mộc rung lên, bản nhạc cực bốc lửa vang lên.
Khương Thu Mộc hoảng sợ, vừa định buông tay đã thấy hai nhóc tì trước mặt nhúc nhích.
Hai đứa bé nhảy theo điệu nhạc.
Quay cuồng, xoay tròn, lộn nhào……
Một loạt động tác có độ khó cao được hai bé đáng yêu thực hiện trôi chảy như thể đạp xe trên đường, trông rất ngầu.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc nhìn đến ngơ ngát.
Người nhà với người bệnh xung quanh ra đây phơi nắng cũng nhìn chằm chằm đầy kinh ngạc.
Nơi này là vườn riêng của khu VIP bệnh viện, người ra vào đây đều là những người có tiền.
Có con cái nhà ai là không được nuôi dưỡng theo hướng ưu tú đâu?
Nhưng mọi người đều thấy ngạc nhiên trước hai đứa bé xinh đẹp đáng yêu này.
“Ôi trời, cặp sinh đôi của nhà ai đây? Đáng yêu quá.”
“Giỏi quá đi, còn nhỏ vậy mà đã biết nhảy vậy rồi.

Không biết lớn lên sẽ thế nào đây?”
“Trời ạ, trái tim của bà cô già này không chịu nổi rồi, muốn ôm về quá.”
“Tôi rất tò mò không biết là bé trai hay bé gái đấy? Chắc chắn nhan sắc của ba mẹ hai đứa bé này cũng thuộc dạng cực phẩm đấy……”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi