DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU


Tống Hân Nghiên khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
Tưởng Minh Triết mấp máy môi, gương mặt non nớt hiện lên chút mất mát: “Con cũng không có mẹ, mẹ cũng không cần con và ba nữa.

Nếu cô không chê, sau này chúng ta là bạn thân, lúc không có ai, con có thể làm con trai của cô.”
Gương mặt đẹp trai của cậu bé ửng hồng, nhỏ tiếng nói với vẻ hơi xấu hổ: “Trên người cô có mùi của mẹ cháu.”
Bốn người ở đó đều sửng sốt, ai cũng có cảm giác riêng của mình.
Khương Thu Mộc đau lòng cho bạn thân và hai đứa nhỏ này.
Một người mất con, hai đứa nhỏ không còn mẹ, mối duyên này thật là...
Tống Hân Nghiên vừa cảm động vừa buồn bã.
Cô giả vờ mỉm cười nhẹ nhõm: “Cô còn trẻ như vậy, không muốn làm mẹ của các con đâu.

Chúng ta giống nhau như vậy, nếu xuất hiện cùng nhau, chắc chắn người ta sẽ nói là ba chị em.

Cho nên, cô muốn làm chị!”
Tưởng Minh Triết và Tưởng Minh Trúc đồng thanh một lời nhanh nhảu gọi: “Chị ơi!”
“Ừm, ngoan lắm.”
Tống Hân Nghiên xoa đầu hai bé, khóe mắt lấp lánh ánh nước.
Hai nhỏ một lớn, cảm giác thân thiết khi cả ba người tương tác với nhau, bất kỳ ai hay bất cứ việc gì cũng không thể xen vào được.

Khương Thu Mộc nhìn mãi khóe mắt cũng trực tràn nước mắt, trong lòng vừa hâm mộ vừa cảm động dâng trào.
Hai đứa bé dễ thương đáng yêu như vậy, không cần sinh cũng có, aaa...cô ấy cũng muốn!
Tống Hân Nghiên vừa quay đầu lại đã trông thấy đôi mắt tỏa sáng của Khương Thu Mộc.
Cô huých cùi chỏ vào cô ấy, nhiều chuyện nói: “Thế nào, thích hả?”
“Aaa...thích lắm luôn đấy được không hả!”
“Thế sao cậu không mau yêu đương đi, tìm một người đàn ông đẹp trai sinh hai ba đứa một lượt?!”
Ánh sáng nơi đáy mắt Khương Thu Mộc dần tan biến.
Cô ấy trợn mắt chẳng giữ chút hình tượng, khịt mũi xem thường: “Cậu xem đầu óc mình có hỏng không? Từ nhỏ thấy cậu yêu đương, lúc ngọt ngào thì ngấy chết tớ, nhưng mà khi đau khổ ấy...”
Khương Thu Mộc rùng mình: “Đúng là có thể trầy da tróc vẩy.

Nghiên ngốc à, mấy vết xe đổ không có kết quả của cậu còn bày ra đó, có cho tớ mượn mười lá gan cũng không dám lội vào vũng nước đục tình yêu kia đâu.”
Cô ấy liên tục lắc đầu với vẻ khoa trương: “Chậc, chỉ vì chút đường mật, mà ngày nào cũng phải xông vào núi đao biển lửa, chê tớ sống lâu quá hả?”
Tống Hân Nghiên bình tĩnh nghe hết lời bình luận của cô ấy về chuyện tình yêu của mình, lòng thầm ra sức gật đầu.
“Nói năng nghiêm túc lý lẽ như vậy, đừng tưởng tớ không biết cậu vẫn luôn thích anh tớ...”
Vẻ thần thái trên gương mặt Khương Thu Mộc, chớp mắt trở nên ngượng ngùng.
Cô ôm mặt với đôi mắt đầy tâm hồn thiếu nữ: “Thích đấy thì sao nào?! Với thân hình, nhan sắc, gương mặt chính nghĩa cương trực ngay thẳng kia của anh Dương Minh nhà chúng ta, còn mặc đồng phục quân nhân nữa...a...”
Khương Thu Mộc không thể kiềm lòng nuốt nước bọt: “Có cô gái nào không động lòng cơ chứ?! Cho dù thật sự không động lòng, cũng không phải vấn đề của anh chúng ta, nhất định là mắt người kia bị mù!”
Nhắc đến người đàn ông mình thích, vẻ mặt cô ấy tràn ngập sắc xuân, cũng muốn quỳ lạy: “Anh Dương Minh nhà chúng ta quá hoàn hảo quá dịu dàng quá ngay thẳng...người như anh ấy chúng ta chỉ có thể nhìn từ xa, không thể khinh nhờn, chỉ có thể tôn thờ như thần tiên thôi.


Một người phụ nữ tầm thường như tớ, bướng bỉnh lại nóng tính, đến bây giờ vẫn ăn bám không có sự nghiệp gì...nếu thật sự dám chạy đến tỏ tình trước mặt anh ấy, chính là kéo thần tiên xuống trần gian, vấy bẩn anh ấy! Tớ, không xứng!”
Tống Hân Nghiên: “......”
Không ngờ địa vị của anh trai trong lòng bạn thân mình lại cao xa vời vợi như thế.
Cô nhướng mày: “Vậy à? Nếu có cô gái khác chủ động thì sao? Cậu cũng biết, anh tớ quá đỗi dịu dàng vô cùng ga lăng, hiền lạnh lại chính trực, nhất định sẽ không làm những chuyện tổn thương đến trái tim người con gái nào, nếu có người phụ nữ nào da mặt dày một chút, khó dây dưa một chút, biết khóc biết quấy biết làm nũng...anh ấy nhất định sẽ không chịu nổi.”
“Chắc không đến mức đó đâu nhỉ?!”
Khương Thu Mộc suy nghĩ nghiêm túc, nhanh chóng ném cảnh tượng đáng sợ mà Tống Hân Nghiên hình dung ra sau đầu: “Chắc chắn không có đâu.

Hôm đó tớ đã thăm dò thử rồi, anh ấy nói tạm thời không muốn yêu đương, chỉ muốn chuyên tâm phát triển công ty.

Anh ấy là người có trách nhiệm, chắc chắn nói được làm được.

Nhưng mà...”
Cô ấy siết tay: “Nếu thật sự có kẻ đê tiện gợi cảm nào đó muốn quyến rũ anh ấy, tớ nhất định sẽ không để yên đâu!”
Tống Hân Nghiên đổ thêm dầu với vẻ bình thản: “Người không sợ trời không sợ đất như cậu vậy mà cũng có lúc nhát gan đến thế.

Chậc, sau khi anh tớ biết chắc chắn sẽ rất thất vọng.”
Khương Thu Mộc bị quấy rầy như vậy, những suy nghĩ lung tung kia cũng nhanh chóng tan biến.

Cô híp mắt nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên với vẻ hung dữ: “Tống Hân Nghiên, chị đây cảnh cáo cậu trước, nếu cậu dám vạch trần chuyện này trước mặt anh ấy, tớ sẽ cắt đứt quan hệ với cậu!”
“Nghiêm trọng vậy luôn?!”
“Ừm, nghiêm trọng đến thế đấy!”
Khương Thu Mộc gật đầu mạnh mẽ: “Bây giờ tớ chỉ muốn phát triển sự nghiệp cho đàng hoàng! Tớ phải thành công, phải xuất sắc, phải đứng cùng một độ cao với anh Dương Minh.

Chờ đến khi tớ giỏi giang đủ để xứng với anh ấy, tớ mới tỏ tình với anh ấy.”
“Xem ra cậu đã có tính toán rồi nhỉ?” Tống Hân Nghiên quan tâm nói: “Chuẩn bị làm gì đây?”
“Vẫn là nghề cũ thôi.

Tớ học vẽ mà, mở một phòng tranh, thuận tiện có thể dạy cho mấy bạn nhỏ vẽ tranh cũng rất tốt.

Mặc dù nghề vẽ tranh này không quá máu lửa, nhưng ít nhất cũng không chết đói.

Chờ ngày nào đó tớ nổi tiếng, đến khi mà một bức tranh có thể bán được mấy chục tỷ, tớ tỏ tình cũng không muộn mà.”
Tống Hân Nghiên: “......”
Chị em à, nằm mơ có lẽ sẽ nhanh hơn đấy.
Khương Thu Mộc như không nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ trên gương mặt bạn thân.
Cô ấy nắm tay Tống Hân Nghiên: “Lần trước chẳng phải tớ đã nói sẽ đến thủ đô với cậu sao, cho nên, tớ quyết định sẽ dời phòng tranh qua đó, sau này ngày nào chúng ta cũng có thể gặp nhau!”
Những lời phàn nàn trong lòng Tống Hân Nghiên bị ném lên chín tầng mây.
Cô cảm động: “Đầu Gỗ, cám ơn cậu.”
Đang muốn ôm một cái nồng nhiệt thì hộ lý bước đến.

“Cô Khương, cô Tống, đã chuẩn bị đồ ăn xong rồi, vẫn ăn ở đây ạ?”
Mấy món khi trước của hai người chưa kịp ăn đã nguội ngắt, Khương Thu Mộc cho người nấu lại món mới.
Cũng chuẩn bị bữa ăn cho hai đứa nhỏ luôn.
Cô ấy gật đầu: “Dọn đồ ăn đã nguội xuống đi ạ.”
“Vâng.”
Hộ lý tay chân nhanh nhẹn, đồ ăn trên bàn mau chóng đổi sang món mới.
Biết được ăn chung với Tống Hân Nghiên, hai đứa nhỏ mừng rỡ không thôi, vui vẻ chạy đi rửa tay, quay trở lại bèn ngồi ngay ngắn trước bàn.
Ăn cơm xong, hai đứa nhỏ chơi đùa ở bệnh viện cho đến xế chiều.
Sau khi Chúc Minh Đức tan làm mới đến đón bọn nhỏ.
Tống Hân Nghiên tiễn hai đứa nhỏ vào thang máy, nhìn cửa thang máy khép lại, thang máy đi xuống dưới, hai đứa nhỏ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của cô.
Lòng cô bỗng trống rỗng, mất mát như thể đã mất đi bảo bối quý giá.
Nếu năm đó hai đứa bé của cô vẫn còn, hẳn cũng đã lớn như hai đứa nhỏ kia nhỉ?!
Chẳng biết cô có cơ hội để gặp lại hai đứa hay không.
Cho dù gặp được, đến khi đó bọn nhỏ không nhận cô, chỉ nhận ba mẹ nuôi đã chăm sóc chúng trưởng thành thì sao?!
Trái tim Tống Hân Nghiên như bị người ta dùng kim đâm vào, bỗng dưng đau nhói.
Cảm giác chua xót dâng lên trong hốc mắt.
Cô ôm ngực khó chịu lẩm bẩm: “Không sao đâu, cho dù hai đứa không nhận mình cũng không sao cả.”
Cô không nên oán trách, ngược lại phải biết ơn, hai đứa nhỏ sống tốt chính là may mắn lớn nhất của cô.
Cho nên, không nhận nhau cũng chẳng sao cả.
Thật đấy...không sao cả!\u0001.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi