DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 311

Cùng với giọng nói kia chính là dáng vẻ đằng đằng sát khí của Tống Mỹ Như đang nhào tới.

Tống Hân Nghiên nhíu mày, hơi nghiêng người, chuẩn bị ngăn đón Tống Mỹ Như. Kết quả là Hoắc Tấn Trung lại đột nhiên tiến lên một bước, đứng chắn trước mặt cô.

‘Bốp!’

Một cái bạt tai vô cùng vang dội giáng xuống mặt Hoắc Tấn Trung, vang đến nỗi những người đi ngang qua đều lần lượt dừng bước quay sang nhìn.

Tống Mỹ Như tức hận hằm hằm: “Hoắc Tấn Trung, em mới là vợ chưa cưới của anh, vậy mà anh lại ngang nhiên đỡ tát cho người phụ nữ khác. Hai người đúng là cặp mèo mả gà đồng…”

Cô ta mắng chửi vô cùng khó nghe, những người đứng xem xung quanh thi nhau xuýt xoa, chỉ trỏ Tống Hân Nghiên.

Hoắc Tấn Trung mặt đỏ tía tai: “Đủ rồi!”

“Chưa đủ! Anh có gan bảo vệ cho con hồ ly tinh này trước mặt mọi người thì để ý gì đến việc em mắng chửi chứ? Nó chẳng những đê tiện mà còn lẳng lơ, dụ dỗ người khác thì thôi đi lại còn loạn luân, mồi chài cả anh trai em…”

‘Bốp!’

Một âm thanh còn vang dội hơn cả lúc nãy cắt đứt tiếng chửi bới của Tống Mỹ Như.

Đầu cô ta lệch sang một bên, mặt sưng lên với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, khóe môi nứt ra mang theo tơ máu chảy dọc xuống.

Tống Hân Nghiên vẩy vẩy bàn tay bị đau, lạnh nhạt nói: “Giữ mồm miệng sạch sẽ một tí đi.”

Tống Mỹ Như hoa mắt ù tai, nhìn chằm chằm vào Tống Hân Nghiên với ánh mắt không thể tin nổi.

Cô ta còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì Hoắc Tấn Trung lúc nãy bị Tống Hân Nghiên đẩy sang bên cạnh đã lấy một gói khăn giấy trong túi quần, rút ra đưa cho Tống Hân Nghiên: “Lau tay đi, dùng khăn ướt lau qua sẽ dễ chịu hơn đấy.”

Tống Mỹ Như: “…”

Tống Hân Nghiên lạnh lùng lườm anh ta: “Quản người của anh cho tốt vào, cứ như chó điên vậy… Lần sau tôi sẽ không tốt tính thế này đâu.”

Cô hất bàn tay đang cầm khăn ướt của anh ta ra rồi bỏ đi.

Hoắc Tấn Trung buồn bã vo tròn chiếc khăn lại, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Cuối cùng Tống Mỹ Như cũng tỉnh táo lại, khóc òa lên.

“Đủ rồi!” Hoắc Tấn Trung tức giận quát: “Tống Mỹ Như, hôn ước giữa chúng ta đã bị hủy bỏ rồi, gặp gỡ vui vẻ thì chia tay trong yên bình đi. Sau này, cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Anh ta chuẩn bị rời khỏi.

Tống Mỹ Như lại từ phía sau nhào đến ôm chặt lấy thắt lưng Hoắc Tấn Trung không buông: “Tấn Trung, em sai rồi, em biết sai rồi mà! Xin anh đừng rời xa em, bây giờ em chỉ còn có anh thôi… Tấn Trung.”

“Không, cô không sai, là tôi sai. Trước đây là tôi mù nên mới bỏ trân châu chọn mắt cá. Tống Mỹ Như à, tôi không muốn tiếp tục sai lầm nữa. Nếu cô thật sự biết lỗi thì nên nghĩ cách quay đầu bù đắp, chứ không phải mơ ước viển vông rằng những người sai lầm những điều sai trái sẽ tự sửa chữa.”

Hoắc Tấn Trung dứt khoát hất tay Tống Mỹ Như ra, đẩy cô ta sang một bên rồi lạnh lùng bước đi.

Tống Mỹ Như hơi lảo đảo, ngã ngồi trên mặt đất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi