DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 33

Trương Trung Nam cứ thế bị ném bay, đụng vào tường trượt thẳng xuống.

Sức ép trên cổ biến mất, Tống Hân Nghiên thoáng cái mất hết sức lực.

Cô lại thấy được một bóng người quen thuộc.

Bởi vì chóng mặt lại mất tầm nhìn, cô gắng gượng nhìn về phía bóng người nhập nhòe kia, gian nan nói: “Anh Hàn, cứu… cứu tôi…”

Trước khi cô ngã xuống, một đôi tay rắn chắc vững vàng nhanh chóng đỡ được cô.

Trương Trung Nam kêu thảm nhảy dựng khỏi mặt đất: “Thứ mù gì dám xen vào việc của người khác thế hả? Có biết ông đây là ai không?”

Cố Vũ Tùng khôi phục tinh thần khỏi hành vi thô bạo của Tưởng Tử Hàn, cười mỉa: “Mày là thằng khốn nạn thối tha nào thì liên quan gì đến bọn tao?”

Địa vị nhà họ Cố ở Hải Thành ít nhiều vẫn khiến Trương Trung Nam kiêng kị.

Cơn sợ hãi dâng lên, anh ta chống mặt đất dịch về phía sau.

Cố Vũ Tùng bước từng bước tới gần, đạp anh ta ngã sấp xuống lần thứ hai, còn nâng chân giẫm thẳng lên mặt anh ta, nghiến răng dí mũi chân: “Một thằng ất ơ tao còn không biết thì có tư cách gì quen biết anh Hàn!”

Trương Trung Nam đau đến tru tréo, không hề có cơ hội chống trả…

Mặt Tưởng Tử Hàn sa sầm xuống, cởi áo khoác trùm lấy Tống Hân Nghiên, bế cô sải bước ra khỏi phòng bao.

Cố Vũ Tùng xử lý Trương Trung Nam xong liền vội vàng chạy bước nhỏ đuổi theo: “Anh Hàn, anh Hàn, anh đi đâu đấy? Mấy người thị trưởng Vương đến cả rồi, đang chờ trong phòng kia kìa.”

Tưởng Tử Hàn không buồn dừng chân: “Dời lịch.”

“Dời á?” Cố Vũ Tùng thất thanh: “Anh à, người ta là thị trưởng đấy, khó khăn lắm mới tìm được lịch trống.”

Tưởng Tử Hàn chợt khựng bước lại. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cố Vũ Tùng suýt thì đâm thẳng vào lưng anh, vội vàng phanh gấp.

Mặt Tưởng Tử Hàn lạnh băng, trong mắt còn quay cuồng vẻ tàn nhẫn chưa tản đi: “Tra xem người kia là ai! Xử đi!”

“Vâng vâng!”

Cố Vũ Tùng bị hơi thở âm trầm của anh dọa sợ, gật đầu lia lịa.

Bãi đỗ xe.

Bởi vì hôm nay là buổi liên hoan quan trọng nên Tưởng Tử Hàn dẫn theo trợ lý kiêm tài xế Chúc Minh Đức.

Chúc Minh Đức thấy anh bế người ra liền vội vàng mở cửa, còn mình thì nhanh chóng ngồi vào ghế lái.

Anh ta nhanh chóng đánh mắt nhìn Tống Hân Nghiên từ gương chiếu hậu, lưu loát khởi động xe, lái ra ngoài: “Boss, tới bệnh viện sao ạ?”

Ý thức của Tống Hân Nghiên đã hầu như không còn, hoàn toàn chống đỡ theo bản năng nên mới không ngất xỉu.

Bởi vì hoảng sợ, cơ thể của cô run bần bật lên theo phản xạ có điều kiện, đôi tay nhỏ bé túm chặt chiếc sơ mi trắng của Tưởng Tử Hàn không chịu buông, vò cho áo anh nhăn nheo thành một rúm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi