DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 431

Cũng có Tống Hân Nghiên và Giang Bảo Lâm đơn độc ở cùng nhau, hai người cách nhau rất gần, không biết đang nói gì đó trông thân mật lắm.

Người viết giải thích ngắn gọn chuyện gì đã xảy ra.

Người nọ nói Tưởng Tử Hàn đã bỏ qua mâu thuẫn lúc trước, vẫn si tình không đổi, chuẩn bị cầu hôn cô. Ai ngờ khi đến phòng bệnh lại đúng lúc bắt gặp cô thân mật với người đàn ông khác, trên đỉnh đầu sừng cắm chi chít khiến anh nổi giận vứt cả bó hoa, rời đi ngay lập tức.

Đã chẳng còn ai quan tâm sự thật là gì nữa.

Cư dân mạng chỉ tin vào những gì mà họ muốn tin.

Tống Hân Nghiên nhìn kỹ bức ảnh thứ hai của cô và Giang Bảo Lâm.

Địa điểm chụp ảnh là ở phòng bệnh của Khương Thu Mộc.

Lúc đó, có lẽ ba người họ đều có mặt, nhưng trong tấm ảnh lại chỉ chụp cô và Giang Bảo Lâm.

Người chụp hẳn là đứng ở cửa chụp lén.

Tống Hân Nghiên tái hiện lại cảnh tượng lúc ấy trong tâm trí. Người có thể làm ra loại chuyện này, còn có động cơ và hiềm nghi, ngay lập tức chỉ có Tống Mỹ Như thôi!

Tống Hân Nghiên chợt siết chặt điện thoại.

Tống Mỹ Như!

Được lắm!

Muốn chết chung đúng không. Vậy thì cứ chờ xem!

Cùng lúc đó, Khương Thu Mộc cũng nhận được tin.

Nhìn thấy hot search bóp méo sự thật này, cô ấy tức đến nỗi mặt nhăn rúm lại, giận muốn sôi máu. Cô ấy lập tức gọi điện thoại cho Giang Bảo Lâm.

“Anh thấy hot search chưa?”

“Thấy rồi.” Giang Bảo Lâm bình tĩnh đáp lại.

Khương Thu Mộc càng tức giận hơn: “Hân Nghiên bị nói xấu như vậy thì thôi thôi, thái tử nhà họ Giang vô tội như anh cũng bị người ta hãm hại. Chẳng lẽ anh định để mặc như vậy sao?”

Giang Bảo Lâm thở dài: “Anh là đàn ông, danh dự bị tổn hại một chút cũng không sao cả. Quan trọng là Hân Nghiên, chuyện này phải xem em ấy nghĩ như thế nào. Đợi em ấy quyết định đi. Nếu như em ấy không định tranh cãi, phía anh cũng không có vấn đề gì. Nhưng tin tức này truyền đi, đoán chừng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của em ấy và Tưởng Tử Hàn.”

“Ly hôn luôn rồi, tình cảm cái đếch gì nữa!”

Khương Thu Mộc tức muốn chết: “Giang Bảo Lâm, anh là đồ hèn nhát! Em đã nhìn thấu anh rồi! Gì mà không quan trọng chứ, căn bản là anh không có can đảm khiêu chiến với Tưởng Tử Hàn! Cái đồ giả làm chính nhân quân tử, bây giờ không tranh thủ lúc vắng mà vào, đợi người đàn ông khác nhanh chân đến trước thì anh có mà ngồi khóc!”

Giang Bảo Lâm bất lực: “Người không nhìn rõ sự thật là em đấy! Uổng cho em còn là bạn tốt của em ấy. Chẳng lẽ em không nhìn ra trong lòng Hân Nghiên chỉ có Tưởng Tử Hàn thôi sao? Bây giờ anh chen vào, em cảm thấy em ấy sẽ cho anh cơ hội này ư?”

Đến lúc đó, chưa kể không thể thành đôi, nói không ngừng ngay cả làm bạn cũng không thể!

Sau khi chần chừ một lúc, anh ấy lại nói thêm: “Nhưng em nói cũng đúng, giải quyết rõ ràng dù sao cũng tốt hơn là không làm gì. Nói đi, em muốn sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi