DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 440

Mặc dù bất mãn nhưng không ai dám chụp ảnh cả đoàn quân nhân mặc quân phục như thế, đã vậy còn vì cái loại drama này nữa!

Dù sao thì họ vẫn còn lý trí, biết có một số giới hạn mà những người bình thường như họ không thể chạm vào.

Khách sạn.

Tống Dương Minh thuê một căn phòng nhỏ, gọi một bàn toàn những món mà Tống Hân Nghiên thích ăn.

“Ăn vào là có thể khiến cho con người ta vui vẻ. Em ăn đi, bây giờ không có ai quấy rầy nữa rồi.”

Tâm trạng của Tống Hân Nghiên đã bình phục kha khá.

Bị quậy cho một trận như thế, còn ăn uống thế nào được nữa.

Nhưng mà cô không muốn để cho anh trai lo lắng, lập tức làm bộ như mình đói điên lên được, cầm đũa và từng miếng từng miếng cơm vào trong miệng: “Cảm ơn anh trai, anh cứ như chúa cứu thế của em vậy, không có anh, sau này em biết làm sao đây?”

Tống Dương Minh bật cười: “Cái bản lĩnh nịnh bợ này… Em dùng cách này để câu được Tưởng Tử Hàn à?”

Động tác và cơm của Tống Hân Nghiên hơi khựng lại, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lại tiếp tục: “Anh ấy không cần phải câu, tự động đưa tới cửa.”

Tống Dương Minh gắp một miếng thịt bò cho cô, vuốt tóc cô, nói: “Em vẫn còn có anh trai mà.”

Ngày hôm đó cô bảo anh ấy tìm giúp camera giám sát ở hội trường, vì sau khi anh ấy gửi video cho cô thì không sao hết… Không ngờ chuyện lần đó chẳng gây ra sóng gió gì lớn cả, nhưng sau đó mối quan hệ giữa cô với Tưởng Tử Hàn lại thật sự tan tành.

Tống Dương Minh nhìn cô em gái trước mặt, trong mắt tràn ngập vẻ đau lòng.

Sống mũi Tống Hân Nghiên cay cay, suýt nữa đã khóc lên.

Cô đẩy tay anh ấy ra, mạnh miệng: “Đừng quên hình tượng quân nhân rắn rỏi như sắt của anh, đừng đa sầu đa cảm. Em gái anh đỉnh lắm, không yếu ớt vậy đâu.”

Tống Dương Minh cười cười, không nói thêm gì nữa.

Thủ đô.

Tây Hải club, phòng VIP.

Trong bầu không khí ngột ngạt, Tưởng Tử Hàn đứng dậy, cầm theo áo vắt bên cạnh: “Tôi không sao, cũng về rồi, cái gì nên làm cũng làm rồi.”

Từ sau khi trở về từ Hải Thành, anh vẫn luôn ở chỗ này.

Lục Minh Hạo và Tô Thần Nam không yên tâm, vẫn luôn theo chân anh, một mực ở lại đây với anh.

Hai ngày hai đêm rồi!

Trời ạ, cuối cùng cũng có thể rời đi.

Tô Thần Nam đứng dậy cựa quậy người, hỏi: “Tỉnh táo chưa?”

Tưởng Tử Hàn nở nụ cười giễu cợt: “Một người phụ nữ thôi mà, lãng phí hai ngày còn chưa đủ chắc?”

Lục Minh Hạo muốn nói lại thôi, cậu ta muốn nói đây không phải vấn đề hai ngày.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi