DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 459

Huống chi, cho dù cô có đi tìm thì cũng chưa chắc có thể quay lại.

Cô nói: “Anh ấy rất quan trọng với tớ, nhưng bây giờ tôn nghiêm với con còn quan trọng hơn anh ấy!”

“Cậu hiểu rõ là tốt rồi.”

Khương Thu Mộc yên lòng, bắt đầu nói lại cho cô sau khi cô ngất đi thì công ty phản ứng như thế nào: “Việc trúng độc do kim loại nặng trong son môi, công ty đã sắp xếp người làm quan hệ xã hội. Sau khi bọn mình bàn bạc thì thống nhất sẽ đăng báo cáo kiểm tra chất lượng son môi lên trên website chính thức của công ty, chứng minh sản phẩm không có vấn đề.”

“Vô dụng thôi.”

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Bọn họ đều có chuẩn bị hết rồi. Lúc này báo cáo kiểm tra chất lượng hoàn toàn không thể làm mọi người tin phục được.”

“Ít nhất thì có còn hơn không.”

Khương Thu Mộc đang cảm thán thì điện thoại trong túi Tống Hân Nghiên vang lên.

Cô ấy vội vàng lấy ra đưa qua: “Là công ty.”

Giọng của Tô Diễm An vội vàng truyền tới: “Tổng giám đốc Tống, ở các cửa hàng lớn khách hàng dị ứng càng ngày càng nhiều. Bây giờ mỗi quầy chuyên doanh đều đang có người gây chuyện, hiện giờ dưới lầu công ty đã bị vây kín lại rồi, bọn họ còn mang theo cả biểu ngữ, la hét ầm ĩ là nếu không nhìn thấy cô, không giải quyết cho xong chuyện này thì sẽ không đi.”

Phòng bệnh chìm vào yên tĩnh.

Tuy tiếng trong điện thoại không lớn nhưng Khương Thu Mộc vẫn nghe rất rõ.

Tính nóng của cô ấy bùng nổ ngay tại chỗ: “Đm! Bọn họ cho rằng bọn họ là ai, uy hiếp ai thế? Bà mẹ nhà nó, tốt nhất đừng để cho tớ biết là ai ở sau lưng phá rối, nếu không tớ…”

“Không có chứng cứ thì cậu cũng không thể làm gì bọn họ được!”

Tống Hân Nghiên hờ hững nói.

Cơn giận của Khương Thu Mộc lập tức trút xuống: “Vậy bây giờ phải làm sao?”

Tống Hân Nghiên bình tĩnh nói: “Nói đến cùng thì vẫn vì tớ không thật sự là người nhà họ Tống.”

Khương Thu Mộc tức đỏ mắt: “Chẳng lẽ là lỗi của cậu chắc?”

“Là ai sai cũng không quan trọng. Cho dù Tống Thị vào tay tớ kiểu gì thì đối với người nhà họ Tống, đều là danh bất chính ngôn bất thuận. Chỉ khi tớ trả lại Tống Thị thì mới có thể hoàn toàn giải quyết được những tình huống tương tự vậy thôi.”

“Ý cậu là tất cả mọi chuyện đều do người nhà họ Tống giở trò?”

Khương Thu Mộc tức phát ngất: “Bọn họ còn là người không thế? Rốt cuộc có biết tự biết người biết ta không? Lúc trước nếu không phải cậu cưỡng ép thu mua Tống Thị thì chỉ bằng mấy anh em của ba nuôi cậu cùng với đám anh em họ vô dụng đấy, có khi Tống Thị đã chẳng còn tồn tại nữa rồi. Cậu ở đây vất vả chống đỡ, bọn họ lại… lại…”

Cô ấy tức giận đến mức nói không ra lời.

Tống Hân Nghiên thờ ơ mỉm cười: “Đầu Gỗ, không phải ai cũng giống ai đâu. Tớ là người ngoài mà… Công ty để người trong nhà giày vò với việc đặt trong tay người ngoài, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!”

“Vậy thì trả lại cho bọn họ đi! Xem bọn họ có thể lăn lộn được mấy ngày. Chúng ta làm lại từ đầu!”

“Cậu cho rằng tớ không muốn ư? Nếu bây giờ nhà họ Tống có một người có thể cáng đáng được Tống Thị, tớ đã trả lại từ lâu rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi