DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 488

“Quá trình thế nào không quan trọng, kết quả như chúng ta muốn là được. Làm rất tốt.”

Mộ Kiều Dung mỉm cười đưa chi phiếu tiếp: “Cứ tìm chỗ nghỉ ngơi một thời gian trước đã, trong thời gian này đừng trở lại thủ đô. Thay tôi làm việc cho tốt, nếu làm tốt, tôi sẽ không bạc đãi các cậu đâu.”

Tiểu Vương nhìn con số trên tờ chi phiếu, khó khăn nuốt khan một cái.

Dù rất động lòng nhưng lại không dám nhận.

Bởi vì chuyện lần này không làm tốt.

Bọn họ vừa đến Hải Thành, còn chưa kịp ra tay thì cô gái kia đã xảy ra chuyện rồi… bị người khác nhanh chân đến trước làm cho sảy thai.

Anh ta vốn là tới tạ tội, nhưng tấm chi phiếu này làm anh ta không đành lòng từ chối.

Thấy anh ta do dự, Mộ Kiều Dung hơi nhíu mày: “Sao? Chê ít à?”

Được rồi, kết quả như kim chủ muốn là được!

Tiểu Vương vội lắc đầu, nhanh chóng thu chi phiếu vào trong lòng ngực, xoay người đi ra cửa.

Mộ Kiều Dung khinh miệt cười một cái, bưng ly trà sâm trước mặt lên thong thả uống.

Tiểu Vương mở cửa phòng sách, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì gặp ngay phải Tưởng Tử Hàn đang ở ngoài cửa, bốn mắt nhìn nhau.

“Cậu… cậu ba…” Tiểu Vương hoảng sợ, đột nhiên lui về phía sau.

Chén trà sâm trong tay Mộ Kiều Dung run lên, nước trà vãi ra ngoài.

Bà ta đứng phắt dậy khỏi ghế sô pha, nhìn về phía cửa, trong đáy mắt toàn là vẻ kinh ngạc cùng kinh hoảng không che kín được.

“Tử Hàn, sao con lại trở về vào lúc này?”

“Tôi trở về làm các người sợ lắm hả? Tại sao thế?” Cả người tỏa đấy khí lạnh, đáy mắt đằng đằng sát khí.

Mộ Kiều Dung lấp liếm cười gượng: “Cái thằng bé này, nói ngốc nghếch gì vậy chứ. Đây là nhà của con, con muốn về thì tất nhiên… A!”

Lời nói còn chưa nói xong đã biến thành tiếng kêu sợ hãi.

Tưởng Tử Hàn ra tay nhanh như điện, vung một đấm đánh thẳng vào cổ Tiểu Vương.

Tiểu Vương còn chưa kịp kêu cứu thì đã ngã vật xuống.

Mộ Kiều Dung sợ tới mức gương mặt xinh đẹp đầy kinh hãi, bỗng hít ngược vào một hơi, vừa hoảng lại sợ: “Tưởng Tử Hàn, con… con giết tên đó rồi ư?”

Tiểu Vương nằm xui lơ dưới đất, hai mắt trợn trừng lên, yết hầu như cái ống bễ bị vỡ, không ngừng thở hổn hển, cả người không khống chế được mà co giật liên hồi.

Mặt từ đỏ bừng sang trắng bệch, cuối cùng lại tái mét.

Tưởng Tử Hàn rút khăn ra hờ hững xoa tay, không nói câu nào.

Biến cố tới quá đột ngột, tất cả mọi người đều trở tay không kịp.

Chúc Minh Đức ở ngoài cửa cũng bị làm cho sững người.

Anh ta biết Tưởng Tử Hàn tức lên sẽ tàn sát tứ tung, nhưng không ngờ vừa ra tay đã đi ngay mạng người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi