DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 491

Tưởng Diệc Sâm tùy tay ném ra một quân Tam vạn, gọi trợ lý đứng bên cạnh qua thay anh ta: “Tôi đi hút điếu thuốc, mọi người chơi trước đi.”

Anh ta đứng dậy đi ra ngoài.

Vệ sĩ áo đen lập tức đuổi theo.

Đi ra xa rồi, vệ sĩ áo đen mới đè thấp giọng báo cáo: “Người phái đi Hải Thành đã bị bắt rồi.”

Tưởng Diệc Sâm lạnh lùng nhếch môi cười, vẻ mặt hung ác nham hiểm đáng sợ.

Vệ sĩ áo đen run rẩy, nhanh chóng nói tiếp: “Nhưng mà anh yên tâm, bọn chúng không dám nói bậy đâu, đều nhất quyết nói là Mộ Kiều Dung phái bọn chúng đi.”

Tưởng Diệc Sâm rút một điếu thuốc ra ngậm trong miệng: “Tưởng Tử Hàn tin à?”

Vệ sĩ áo đen nhanh chóng lấy bật lửa ra châm cho anh ta, nghi hoặc nói: “Đây mới chính là điểm kỳ lạ, anh ta hoàn toàn không hoài nghi chút nào. Bay suốt đêm từ Hải Thành về Lịch Viên, tìm Mộ Kiều Dung đối chất. Còn cụ thể hai người đó nói gì thì không hỏi thăm được, nhưng một thuộc hạ của Mộ Kiều Dung bị đánh nát cổ họng ngay tại chỗ, đời này không thể nói chuyện được nữa… Anh đoán không sai, Mộ Kiều Dung cũng muốn ra tay với Tống Hân Nghiên.”

“Ha!”

Tưởng Diệc Sâm sung sướng thở ra một vòng khói, cười nói: “Lần này ngay cả ông trời cũng đang giúp tôi. Tiếp tục trông chừng thật chặt, có tin tức gì thì phải tới báo ngay.”

“Vâng.”

Tưởng Diệc Sâm tươi cười tiếp tục quay lại đánh bài.

Một người bạn giễu cợt: “Tâm tình tốt đấy nhỉ, xem ra Tưởng Tử Hàn lại ăn thiệt rồi.”

Một người khác nói: “Cũng có thể là Mộ Kiều Dung.”

“Mạng của hai mẹ con nhà này cũng tiện thật đấy, y như con gián đánh mãi không chết. Khó chịu.”

“Có gì mà phải khó chịu. Dù có thể làm loạn thì đã sao đâu chứ. Suốt hai mươi mấy năm, Diệc Sâm cũng không để cho bọn họ khuấy được chút bọt sóng nào.”

“Cho nên mới nói, nếu nói ai lợi hại thì vẫn là Diệc Sâm có thủ đoạn. Nhưng mà mấy năm nay Tưởng Tử Hàn thư thái quá rồi, lăn lộn ở thủ đô trông cũng ra dáng ghê lắm. Một đứa con hoang, đã đến lúc phải cho nó biết mùi rồi đấy.”

Tâm trạng của Tưởng Diệc Sâm đang rất tốt, thẳng thừng ném quân pháo đến trước mặt người đối diện: “Câm miệng đếm tiền đi. Nếu Tưởng Tử Hàn dễ dàng bị giải quyết như vậy thì tôi cũng không cần phải giữ nó lại đến tận bây giờ. Nhưng mà trò chơi mà, có thế nào cũng phải từ từ mà chơi. Không cần phải lo lắng, cho dù cánh nó có cứng thì cũng chỉ có chút uy hiếp thôi. Tôi còn chưa ra đòn sát thủ đâu, chỉ sợ nó không làm ầm ĩ…”

Ba người kia nghe vậy, thâm ý liếc nhìn nhau một cái.

Quán bar.

Tô Thần Nam cùng Lục Minh Hạo tỉnh dậy trên ghế sofa với cái eo đau nhức.

Căn phòng hỗn loạn, đã không có nhìn thấy Tưởng Tử Hàn đâu nữa.

Tô Thần Nam cùng Lục Minh Hạo đánh mắt nhìn nhau.

“Lão Tưởng đâu rồi?” Lục Minh Hạo hỏi.

Tô Thần Nam không nói gì, nhìn tờ giấy được bình rượu chặn lên, rút ra nhìn rồi nói: “Tới Hải Thành rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi