DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 494

“Đó là chuyện nhà cô.”

Tưởng Tử Hàn thờ ơ chặn lời cô ta: “Còn nữa, Sở Thị xảy ra chuyện là vấn đề trong kinh doanh của Sở Thị, cầu xin tôi cũng vô dụng thôi. Việc ba mẹ cô bị chuyện công ty liên lụy thì cô phải đi tìm luật sư hoặc là đi cầu thẩm phán chứ.”

Sở Thu Khánh vừa thương tâm vừa tuyệt vọng: “Nếu anh không mở lời thì ai dám buông tha cho bọn em?”

Cô ta giận dữ đứng lên: “Tử Hàn, tại sao thế? Ba mẹ em thích anh như vậy, coi anh như là con ruột. Em cũng yêu anh như vậy, vì anh mà em từ bỏ chính bản thân mình, cố gắng làm cho mình xứng đôi với anh. Bọn em đã làm gì sai, tại sao phải đuổi tận giết tuyệt bọn em như thế?”

“Cô yêu tôi thì tôi nhất định phải đáp lại sao?”

Khóe môi Tưởng Tử Hàn nhếch lên, nở nụ cười mỉa mai.

Anh nhướng mày về phía Mộ Kiều Dung: “Rất muốn biết nguyên nhân chứ gì?”

Dự cảm chẳng lành trong lòng Mộ Kiều Dung càng thêm mãnh liệt, nghe thấy Tưởng Tử Hàn chậm rãi nói: “Vậy thì cô phải đi hỏi dì Mộ thân yêu của cô kia kìa.”

“Dì?”

Nước mắt của Sở Thu Khánh ngừng rơi.

Mộ Kiều Dung cũng kinh ngạc không thôi: “Hỏi mẹ cái gì? Tử Hàn, con có biết rốt cuộc mình đang nói cái gì hay không?”

Trước khi Sở Thu Khánh tới, thậm chí bà ta còn không biết Sở Thị xảy ra chuyện!

Ý cười bên khóe môi Tưởng Tử Hàn càng sâu hơn, vẻ lạnh lẽo trên mặt cũng chạm xuống tận đáy mắt: “Không phải mẹ nói người có tư cách gả vào nhà họ Tưởng, có tư cách làm vợ của con thì nhất định phải môn đăng hộ đối với nhà họ Tưởng hay sao?”

Mộ Kiều Dung hoảng sợ: “Con…”

Tưởng Tử Hàn thấp giọng cười, cụp mắt nhìn về phía Sở Thu Khánh: “Bây giờ Sở Thị sắp phá sản rồi, cô cũng sắp trắng tay rồi. Sở Thu Khánh, cô có thể sắp phải lưu lạc thành ăn xin đầu đường xóa chợ rồi đấy. Cô cảm thấy cô xứng với tôi chắc?”

Sở Thu Khánh kinh hãi đến độ lùi sâu mấy bước.

Mộ Kiều Dung cũng bị chấn động đứng khựng tại chỗ, hô hấp không chịu khống chế bắt đầu dồn dập lên.

“Tưởng Tử Hàn!”

Bà ta vừa tức giận lại vừa lúng túng quát khẽ: “Con có biết con đang nói cái gì không?”

Tưởng Tử Hàn chậm rãi thở dài: “Mẹ không nghe rõ hay là nghe không hiểu thế? Có cần con nói rõ hơn không?”

Mộ Kiều Dung thở gấp hai hồi, nhắm mặt lại, nhẹ nhàng hạ giọng nói: “Tử Hàn à, chuyện lúc trước là lỗi của mẹ. Mẹ không nên bỏ qua mong muốn của con, thay con quyết định bất kỳ điều gì. Nhưng người phản đối con và Tống Hân Nghiên ở bên nhau là mẹ, hại con bé sảy thai cũng là mẹ, những chuyện này không hề liên quan đến Thu Khánh, sao con lại làm liên lụy đến Sở Thị?”

Tưởng Tử Hàn hỏi vặn lại: “Không làm liên lụy đến Sở Thị, chẳng lẽ lại kéo Tưởng Thị vào? Con thì chẳng sao cả đâu, nhưng mẹ có thể chấp nhận nổi không?”

Sắc mặt Mộ Kiều Dung tái mét.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi