DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 512

Cô ấy thở hổn hển nói: “Đừng lãng phí tâm tư nữa, chưa kể tới tôi không biết Hân Nghiên đang ở đâu. Mà dù có biết tôi cũng không nói cho anh đâu.”

Cố Vũ Tùng gật đầu: “Được rồi, tôi cũng đã nói hết lời hay rồi, là các cô không nghe đấy. Tiên lễ hậu binh, tử tế rồi mà các cô không chịu, vậy đừng trách chúng tôi dùng cách đê hèn.”

Khương Thu Mộc lập tức tỏ vẻ cảnh giác: “Các anh định làm gì?”

Cố Vũ Tùng thong thả nói: “Chẳng phải các cô là bạn thân à? Cô bảo vệ cô ấy như thế, không biết cô ấy cũng giống thế không nhỉ? Nếu nhà họ Khương vì chuyện của cô ấy mà bị liên lụy, cô nói xem liệu cô ấy có áy náy mà chủ động đến tìm chúng tôi không?”

“Đồ khốn! Loại hèn hạ! Ngụy quân tử!” Khương Thu Mộc nổi nóng lại đập túi xách.

Túi xách của cô ấy là chiếc túi nhỏ có gắn đinh tán, tuy rằng không lớn lắm nhưng lấy ra đánh lại giống gõ đinh lên người vậy.

“Các anh hành động bỉ ổi như vậy, còn nói yêu thương quan tâm khỉ gió gì nữa. Nếu các anh thật sự dám làm như vậy, dù Hân Nghiên trở lại cũng đừng nghĩ tới chuyện cô ấy sẽ hồi tâm chuyển ý.”

“Đủ rồi!”

Cố Vũ Tùng bị đập liên tiếp mấy cái, có khi cánh tay đã xanh tím hết rồi.

Anh ta giữ chặt hai tay của Khương Thu Mộc: “Nếu cô phối hợp tử tế thì tất nhiên chúng tôi sẽ không làm như vậy. Nhưng nếu cô cứ tự làm theo ý mình, ép anh Hàn quá thì đừng nói nhà họ Khương, mà ngay cả Tống Thị, chưa chắc anh ấy đã bỏ qua cho đâu! Tôi đang cho cô cơ hội…”

“Cút!”

Khương Thu Mộc tức giận mắng, hất văng tay của Cố Vũ Tùng rồi vòng qua anh ta rời đi. Ngay cả đèn giao thông cũng quên không nhìn, cứ thế lao thẳng ra đường cái.

“Cẩn thận!” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lối cho người qua đường đã hiển thị đèn đỏ, xe cộ trên đường phóng rất nhanh.

Khương Thu Mộc vừa mới giẫm xuống vạch dưới đường, suýt nữa đã bị xe đụng.

Cố Vũ Tùng nhanh tay lẹ mắt kéo người trở lại, nhưng anh ta thì lại bị xe lôi đi, ngã xuống đất.

Lòng bàn tay và cánh tay cọ xát với mặt đất.

Máu lập tức thấm ra một mảng lớn.

Khương Thu Mộc bị sự cố này làm cho sững người, ngơ ngác mất mấy giây mới tỉnh táo lại được, vội đỡ anh ta dậy: “Thế nào rồi? Không sao chứ?”

Chiếc xe làm người bị ngã vội phanh xe dừng lại.

Tài xế thò đầu ra khỏi cửa xe, mở miệng mắng chửi hai người họ: “Mắt mù à? Không phân biệt được đèn xanh đèn đỏ hả?”

Mắng xong thì lập tức chạy mất.

Khương Thu Mộc tức tới mức mặt mày xanh mét, nhưng cô ấy cũng không hơi đâu tức giận, vội bắt xe đưa Cố Vũ Tùng tới bệnh viện.

Khám xong rồi quấn băng.

Sau một hồi lăn lộn, hai người đã có chút sức cùng lực kiệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi