DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 521

Sắc mặt Cố Vũ Tùng lạnh như băng: “Con mẹ nó chứ ý tôi chính là thế đấy! Cô nghĩ Dạ Vũ Đình là người thế nào? Bà nhà nó, vừa nãy anh ta đúng là một thằng trà xanh chính hiệu đấy! Đậu!”

Anh ta lại tức giận chửi tiếp: “Một ông chủ nham hiểm có thể tỉnh bơ nuốt trọn cả một công ty trên thị trường như thế, cô và Tống Hân Nghiên đáng là gì chứ? Còn chẳng đủ để anh ta nhét kẽ răng nữa!”

Khương Thu Mộc cười mỉa mai: “Thế anh và Tưởng Tử Hàn tốt hơn chỗ nào chứ? Tôi mà không đưa anh đi cùng, chẳng lẽ các anh không định uy hiếp người nhà tôi, uy hiếp Hân Nghiên sao? Một giuộc với nhau cả thôi! Cần gì phải nói cứ như thanh cao lắm vậy! Còn nữa!”

Cô ấy lạnh lùng nói: “Dạ Vũ Đình thích Hân Nghiên, người ta thích vừa thẳng thắn lại vừa kín đáo. Trước kia lúc Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn chưa ly hôn, anh ấy thích Hân Nghiên nhưng chỉ âm thầm chôn tình cảm lại trong lòng, không muốn gây bất kì áp lực cho Hân Nghiên. Lần công xưởng bị cháy đó, khi chúng tôi bận đến sứt đầu bể trán ở công xưởng, anh ấy cũng lặng lẽ giải quyết xong xuôi sau lưng chúng tôi. Nếu không phải sau đó người phụ trách công xưởng kia lỡ miệng nói ra, cả đời này chúng tôi cũng không thể biết được chuyện này! Tưởng Tử Hàn ghen, Hân Nghiên đã trả lại tất cả đơn hàng của Dạ Vũ Đình và những khách hàng mà anh ấy giới thiệu đến. Mỗi đơn hàng đều là một khoản bồi thường trên trời. Chẳng những anh ấy không nhận bồi thường mà còn tự động muốn san sẻ với Hân Nghiên một nửa. Người đàn ông ấy, dù bên ngoài có dùng thủ đoạn tàn nhẫn thế nào đi chăng nữa, nhưng đối với Hân Nghiên, người ta đã móc cả tim gan ra để đối xử rồi!”

Cố Vũ Tùng giận đến thở không ra hơi.

Ban đầu mấy anh em họ cũng đặt những đơn hàng kia cơ mà.

Thậm chí đến cả con dấu cũng đặt luôn trước mặt Tống Hân Nghiên, để cho cô tùy tiện mà đóng.

Là do cô đã từ chối!

Nói cái mẹ gì mà muốn tự cường tự lập!

Trong lòng Cố Vũ Tùng hít một hơi, tính tình kiêu ngạo không cho phép anh ta mở miệng nữa.

Giống như đang tranh công vậy.

Mẹ nó tức quá đi mất!

Hai người cứ như hai con gà trống đấu đá nhau, cứ trợn mắt nhìn chằm chằm vào nhau không nhường nhịn.

Đêm.

Nửa đêm Tống Hân Nghiên tỉnh lại, thấy Dạ Vũ Đình không ở trên giường bệnh.

Cô đang buồn ngủ đã lập tức tỉnh táo, vội vàng đứng dậy định đi tìm anh ta.

Vừa mới ra cửa đã nghe thấy giọng nói khe khẽ phía ngoài vang lên.

“Sắp xếp một chuyến bay sớm nhất, chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này. Đừng để cho Hân Nghiên biết, chờ tôi đi rồi thì cậu hẵng bảo người nói với cô ấy. Để cho cô ấy đừng lo lắng, cũng đừng để cô ấy thấy áy náy. Thương tích này của tôi không phải là lỗi của cô ấy, càng không phải là trách nhiệm của cô ấy.”

Cửa phòng không đóng chặt.

Tống Hân Nghiên nhìn qua khe cửa.

Dạ Vũ Đình ngồi trên xe lăn, đưa lưng về phía cửa.

Dạ Nhất đứng ở bên cạnh, hơi nhíu mày, vẻ mặt đầy vẻ không đồng tình: “Nếu như cô ấy hỏi tôi rằng anh đi đâu thì sao?”

“Bảo với cô ấy là tôi về nước rồi, đừng nói cụ thể tôi ở đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi