DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 526

Cố họng Tống Hân Nghiên hơi cứng lại, tim như bị kim đâm vào.

Đã lâu rồi không gặp cô nhóc, bao lần nằm mơ thấy… Không ngờ khi gặp mặt lại là hình ảnh này.

Tưởng Minh Trúc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên, chờ cô trả lời.

Một lớn một nhỏ, hai người có khuôn mặt nhỏ nhắn với ánh mắt rất giống nhau, cứ thế nhìn nhau.

Tống Hân Nghiên bước đến, ngồi xuống trước mặt Tưởng Minh Trúc, khẽ vuốt má nhỏ mềm mại của cô bé: “Minh Trúc, mẹ biết con luôn là một đứa trẻ thông minh ngoan ngoãn. Nhưng thế giới của người lớn rất phức tạp, có rất nhiều chuyện không thể dùng có phải không, có đúng không để có được câu trả lời được.”

“Thế nên chính là mẹ không muốn ở bên hai ba con con, nhưng lại muốn tìm lý do để con tin rằng đó không phải lỗi của mẹ, là do mẹ có lý do bất đắc dĩ chứ gì?”

Cô bé nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi.

Tống Hân Nghiên lập tức nghẹn họng.

Muốn nói phải, nhưng nhìn đôi mắt to tròn đầy mong đợi của cô bé lại không thể thốt thành lời.

Muốn nói không phải, nhưng lại không thể làm trái lòng mình, không thể nhìn cô bé chờ mong xong lại bị thất vọng.

Cô đổi sang cách giải thích khéo léo hơn: “Minh Trúc, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì quan hệ của mẹ và con cũng sẽ không thay đổi. Trong lòng con đã coi mẹ là mẹ thì mẹ mãi mãi vẫn là mẹ của con. Nếu trong lòng con coi mẹ là bạn bè, thì chúng ta sẽ luôn là bạn thân, là chị em thân thiết. Không phải là cứ thân thiết là phải ở bên nhau đâu…”

“Người lớn đều là kẻ nói dối hết!”

Đôi mắt của cô bé đỏ lên, nước mắt trong suốt trực trào trong mắt nhưng vẫn cứ mãi không chịu rơi xuống: “Rõ ràng là mẹ không muốn bên lão Tưởng nữa. Mẹ có biết không, gần đây tên ngốc này vì mẹ mà không ăn không uống, coi mình thành cái máy chỉ biết làm việc thôi. Ngày biết được mẹ ở đây, ba đã vui mừng biết bao, sửa soạn mình thật chỉn chu gọn gàng, vội vàng…”

“Tưởng Minh Trúc, ngậm miệng lại!”

Tưởng Tử Hàn thấp giọng quát lên.

Người đàn ông nghiến răng, gương mặt tuấn tú đầy giận dữ, cả người toát ra vẻ lạnh lẽo thấu xương.

Cô bé tủi thân mím chặt miệng lại, không nói nữa.

Rõ ràng là vô cùng buồn bã, nhưng vẫn kiềm chế không để nước mắt rơi.

Còn nhỏ như vậy mà đã quật cường như thế, tự chủ tốt như vậy khiến cho tất cả mọi người ở đây đều yên lặng, khó chịu theo.

Sự đau đớn trong lòng Tống Hân Nghiên lập tức hóa thành tức giận.

Cô đứng dậy, cười mỉa mai: “Tưởng Tử Hàn, đừng có mà hèn hạ như vậy. Đẩy một đứa bé ra để chơi bài tình cảm còn giả vờ như mình thanh cao lắm để làm gì. Tôi nên cảm ơn anh chắc? Loại người tùy tiện cướp đoạt sinh mạng của người khác, cướp đi tự do của người khác, thậm chí còn cho mình quyền hành của đao phủ như anh thì lấy đâu ra mặt mũi để đứng đây quát con bé hả?”

Tưởng Tử Hàn vốn đang tức giận bừng bừng, quay sang nhìn thấy đôi mắt vô hồn của cô, tức giận trong lòng lập tức biến mất.

Đôi mắt cô đỏ hoe, có cả áy náy, thất vọng, đau khổ… Đủ mọi cung bậc cảm xúc cuộn trào sâu trong đôi mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi