DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 529

Tống Hân Nghiên như bị định thân, câu nói “người phụ nữ mà tôi từng chơi qua” vẫn quanh quẩn trong tâm trí của cô thật lâu.

Ánh sáng và sự tức giận trong đôi mắt cô hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại trống rỗng và mờ mịt.

Khương Thu Mộc lo lắng nắm chặt tay cô: “Hân Nghiên, cậu có sao không?”

Bàn tay của Tống Hân Nghiên rất lạnh, tuy đang giữa mùa hè nhưng nó lại lạnh đến mức làm người ta sợ hãi.

“Không sao.” Cô bình tĩnh trả lời, giọng nói hơi khàn khàn.

Lúc cô nhìn sang Dạ Vũ Đình, ánh mắt đã đầy vẻ xin lỗi: “Tôi xin lỗi, đã kéo anh vào chuyện này.”

“Em đừng cảm thấy có lỗi, anh rất vui khi mình có thể tham dự bất cứ chuyện gì liên quan đến em.”

Dạ Vũ Đình nói với vẻ mất mát: “Nhưng khi thấy em đau khổ, ngoài đau lòng ra anh chẳng làm được gì cả, nên người xin lỗi phải là anh…”

Tống Hân Nghiên nhếch môi cười, phấn chấn trở lại: “Không ai có nghĩa vụ nhất định phải làm gì đó vì ai. Dạ Vũ Đình, những lời mà tôi vừa nói đều xuất phát từ tận đáy lòng. Mặc dù bây giờ tôi không thể yêu anh, nhưng khi ở cùng anh, tôi cảm thấy rất an tâm. Nếu anh không ngại, đợi tôi ly hôn xong thì sẽ kết hôn với anh.”

Khương Thu Mộc vội vàng nhìn Tống Hân Nghiên, định khuyên nhủ cô nhưng lại phát hiện mình không có tư cách, cũng không biết nên khuyên thế nào.

Tống Hân Nghiên nói: “Cho dù Tưởng Tử Hàn không đồng ý thì tôi vẫn sẽ gửi đơn ly hôn, có lẽ cần một chút thời gian…”

Cô chưa nói hết thì Dạ Vũ Đình đã vội cướp lời: “Bao lâu anh cũng chờ. Em không cần đáp lại, chỉ cần chấp nhận anh đối xử tốt với em, chấp nhận tình yêu của anh là đủ rồi.”

Khương Thu Mộc thở dài.

Thế này thì Tưởng Tử Hàn hoàn toàn không có đất diễn nữa rồi.

Chỉ với EQ thô bạo và lạnh lùng đó của Tưởng Tử Hàn sao đấu lại người đàn ông ấm áp, dịu dàng và tình cảm trước mặt được chứ…

Khương Thu Mộc hỏi: “Cậu quyết định rồi sao?”

Tống Hân Nghiên gật đầu.

Khương Thu Mộc thở ra một hơi: “Được rồi, chỉ cần cậu hạ quyết tâm, tớ sẽ xử lý những chuyện rắc rối phức tạp này thay cậu.”

“Cảm ơn cậu.”

Khương Thu Mộc ôm cổ cô: “Chúng ta là gì của nhau chứ hả.”

Phía bên kia.

Tống Dương Minh đến bệnh viện, vừa ra khỏi bãi đậu xe, anh ấy đã chạm mặt với nhóm người Tưởng Tử Hàn đang đi tới đây.

Anh ấy dừng lại.

Hàng mày rậm của Tống Dương Minh khẽ nhíu: “Sao các người lại tới đây?”

Mọi chuyện đã ầm ĩ đến nước này rồi, Cố Vũ Tùng chẳng còn kiêng kì gì nữa, nói thẳng luôn: “Để nói lời vĩnh biệt cuối cùng.”

Lúc hai người đang nói chuyện, Tưởng Tử Hàn lạnh lùng ôm con gái lướt qua người Tống Dương Minh, đi về bãi đỗ xe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi