DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 560

Âm thanh càng lúc càng lớn, không hề nể mặt vị tổng giám đốc mới trên này chút nào.

Tưởng Tử Hàn dựa vào ghế chủ vị, bút máy trong tay cũng gõ lạch cạch lên mặt bàn hội nghị.

Âm vang không nặng không nhẹ khiến cả phòng hội nghị lập tức phải rén lại.

Ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn từ từ nhìn qua tất cả những người đang ngồi ở đây, nói: “Mọi người đang ngồi ở đây đều lớn tuổi hơn tôi, cũng đều có kinh nghiệm nhiều hơn. Tôi biết mọi người không phục tôi, cho nên tôi cũng không có chuẩn bị bài phát biểu để đảm nhiệm gì cả, lại càng không có kiểu khuyên giải để lấy lòng linh tinh. Hôm nay tới đây, một là để gặp mặt mọi người, hai là cho mọi người một phần quà gặp mặt.”

Anh liếc mắt ra hiệu cho Chúc Minh Đức.

Chúc Minh Đức gật đầu, lập tức tới chỗ đối diện của bàn hội nghị cắm một cổng usb để trình chiếu.

Trên màn hình hiện ra hình ảnh, là một bài trình chiếu Powerpoint.

… Hoạch định thu mua công ty MG!

Nhìn thấy dòng tiêu đề này, tất cả mọi người trong phòng họp không có chút kiêng dè nào mà cười phá lên.

“Cậu ba, là cậu có sự nhầm lẫn với công ty của chúng ta, hay là nhầm lẫn với MG vậy?”

“Mấy năm trước đây cậu ba đều phát triển công việc ở nước ngoài, mới trở về nước không bao lâu đã được cử tới Hải Thành, cộng lại cũng không ở công ty được mấy ngày, còn mơ hồ là chuyện bình thường thôi. Vậy đi, để tôi phổ cập kiến thức thêm cho cậu một chút. Công ty MG này là công ty Internet lớn nhất toàn quốc, mặc dù không cùng lĩnh vực kinh doanh với Tưởng Thị của chúng ta nhưng có thành tích rất đáng nể, giá cổ phiếu trên thị trường không chỉ cao hơn Tưởng Thị của chúng ta có một hai điểm thôi đâu…”

“Quan trọng nhất chính là, nghe nói ông chủ đứng sau MG là một người có tầm nhìn riêng, hơn nữa còn rất trẻ tuổi. Một công ty có tiềm năng như vậy, cậu ba lấy đâu ra tự tin và sức lực để có thể thu mua người ta được vậy?”

“…”

Mọi người thay phiên nhau mỗi người một câu châm biếm, chế giễu Tưởng Tử Hàn không biết tự lượng sức mình.

Tưởng Tử Hàn cũng không hề tức giận, ngồi ở vị trí chủ chốt bên cạnh nghe rất điềm tĩnh.

Nhìn thấy mọi người mỉa mai cũng đủ rồi mới nói: “Nói xong hết rồi chứ?”

Tưởng Dĩ Bình vẫn luôn mừng thầm trong lòng: “Các vị cổ đông cũng là lo cho tương lai của công ty thôi, em ba đừng có thẹn quá hóa giận.”

Tưởng Diệc Sâm cũng hớn hở nhếch môi, nhưng lời nói ra lại rất êm tai: “Mọi người bình tĩnh lại đã, nghe xem Tử Hàn nói như nào. Nếu Tử Hàn đã làm hoạch định thì nhất định đã có ý tưởng rồi, sẽ không tùy tiện bốc phét, giỡn mặt với các vị đang ngồi đây đâu.”

Tưởng Tử Hàn hờ hững liếc nhìn Tưởng Diệc Sâm một cái rồi nói: “Vẫn là anh cả hiểu tôi.”

Anh nhìn qua từng khuôn mặt khinh thường có, châm biếm có của từng thành viên trong hội đồng quản trị, nói: “Tôi vừa nói rồi, đây là quà ra mắt dành cho mọi người. Kỹ năng phân tích của mọi người còn kém là chuyện tôi có thể hiểu được, nhưng nếu tai không tốt thì nên đi khám bác sĩ đi. Tuy tôi là bác sĩ ngoại khoa nhưng cũng quen rất nhiều chuyên gia khoa tai mũi họng, có thể giới thiệu cho mấy người!”

“Thằng nhãi xấc xược!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi