DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 570

Cho dù cô cố gắng để bản thân trông bình thường hơn nhưng nét mặt và biểu cảm vẫn khiên cưỡng gượng gạo: “Không sao. Thực ra đây cũng là… một hiện tượng tốt mà, ít nhất có thể chứng mình anh hồi phục khá tốt, chức năng đó… không bị ảnh hưởng. Chuyện bác sĩ lo lắng cũng không xảy ra. Tốt lắm…”

Yết hầu của Dạ Vũ Đình cử động, không tiếp lời ngay.

Giữa hai người lại im lặng.

Qua một lúc, Dạ Vũ Đình khẽ giọng nói: “Nếu như phương diện ấy của anh thực sự không ổn, em có ghét bỏ anh không? Có bằng lòng gả…?”

“Dạ Vũ Đình, nếu như mà anh nói không hề tồn tại.”

Tống Hân Nghiên ngắt lời anh ta, cũng nghiêm túc trả lời: “Tôi nói rồi, tôi sẽ chăm sóc anh. Ý là cho dù thương thế của anh hay bất kỳ mặt nào khác… bị làm sao, tôi đều sẽ ở bên cạnh anh chăm sóc anh. Là tôi khiến anh bị thương, nếu như không phải tôi, anh sẽ không biến thành… như này. Cho nên những lời ấy sau này đừng nói lại nữa.”

Là chăm sóc, không phải gả.

Dạ Vũ Đình cười khổ.

Có chút thất vọng cũng có chút hạnh phúc.

Ít nhất vẫn còn có thể ở cạnh cô ấy.

Vậy là đủ rồi! Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mặc dù lời đã nói hết nhưng cảm giác thoải mái giữa hai người đã không còn tồn tại nữa rồi.

Video call của Tống Dương Minh đúng lúc gọi tới, vừa hay đánh tan sự tiếp xúc ngượng ngập như có như không này.

Tống Hân Nghiên thở phào một hơi, vội lấy lý do nghe điện thoại, chạy ra ngoài: “Anh.”

Tống Dương Minh ở trên màn hình hỏi: “Anh nhận được điện thoại của người môi giới, tạm thời em chưa muốn về trường, bây giờ còn trả cả phòng rồi à?”

“Vâng.”

Tống Hân Nghiên dựa vào tường, sự gượng gạo ban nãy khiến cô hơi phiền lòng: “Chuẩn bị về rồi, cho nên mới trả phòng.”

“Vì Dạ Vũ Đình à?”

Tống Dương Minh nhíu mày khuyên: “Hân Nghiên, em nghĩ kỹ chưa? Mới vừa dứt được khỏi một Tưởng Tử Hàn, thực sự muốn rơi vào cái hố như Dạ Vũ Đình sao? Anh ta cứu em, đúng là nên cảm tạ. Em định báo đáp như nào, anh trai đều có thể nghĩ cách trả ơn tình này cho em. Em không thể vì thất vọng với một Tưởng Tử Hàn thì đã cảm thấy đàn ông cả thế giới này chẳng có ai đáng tin, chẳng có ai có thể dựa vào, tùy theo ý người được. Hân Nghiên, không cần vì báo ơn mà tùy tiện bỏ ra cả đời của mình.”

“Anh!”

Trong lòng Tống Hân Nghiên cảm động không thôi, ngay cả chút phiền muộn kia cũng không còn nữa: “Em không phải là người không biết chịu trách nhiệm. Đối với em, thời gian đen tối nhất của cuộc đời đã qua rồi, vì một người không liên quan tới mình mà từ bỏ bản thân không phải tác phong của em. Anh yên tâm đi, em sẽ không gục ngã hoàn toàn đâu, em sẽ bắt đầu lại lần nữa.”

Tống Dương Minh im lặng một thoáng rồi nói: “Bắt đầu lại lần nữa không bằng về đây giúp anh, anh dang tay mời em về Tống Thị…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi