DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 599

Ba Dạ quả quyết không cho phép con trai chối cãi: “Con dâu nhà họ Dạ này nhất định phải môn đăng hộ đối với gia đình chúng ta! Nếu con vẫn khăng khăng cố chấp thì cút ra khỏi cái nhà này đi, từ nay Dạ Khải Trạch này không có đứa con này nữa!”

Vẻ mặt Dạ Vũ Thành càng thêm xấu hổ.

Anh ta mỉm cười áy náy: “Ba của anh, ông ấy…”

Còn chưa nói xong thì Dạ Khải Trạch đã ra khỏi phòng khách.

Dạ Vũ Thành kính cẩn gọi một tiếng: “Ba.”

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên bốn mắt nhìn nhau với Dạ Khải Trạch.

Bầu không khí lập tức sượng cứng lại.

Dạ Vũ Thành lúng túng sờ mũi, lặng lẽ lùi lại một bước.

Vừa nhìn thấy mặt Tống Hân Nghiên, Dạ Khải Trạch lập tức sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc giống y hệt Dạ Vũ Thành lần đầu tiên nhìn thấy Tống Hân Nghiên.

Chỉ một thoáng sau, sắc mặt của ông ta đã trở lại bình thường.

Tống Hân Nghiên nhìn thấy hết tất cả, nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều: “Chào chú Dạ ạ.”

Dạ Khải Trạch nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên bằng ánh mắt lạnh lùng, không lên tiếng.

Dạ Vũ Thành bước tới kéo áo ba mình.

Dạ Khải Trạch hoàn hồn, khẽ gật đầu: “Cô chính là Tống Hân Nghiên?”

Giọng nói bình thản hơn nhiều so với lúc trong phòng khách.

Tống Hân Nghiên mỉm cười gật đầu: “Vâng.”

Dạ Khải Trạch nhìn Dạ Vũ Thành.

Dạ Vũ Thành cũng nhìn ba.

Trong khoảnh khắc hai cha con nhìn nhau, họ đã trao đổi vô số tin tức.

Dạ Khải Trạch dời mắt, không nói thêm gì nữa, mặt không cảm xúc đi lướt qua Tống Hân Nghiên, một mạch rời khỏi biệt thự.

Tống Hân Nghiên trầm ngâm đứng yên tại chỗ.

Tại sao ánh mắt của ba và anh cả Dạ Vũ Đình nhìn cô đều hơi kỳ lạ như thể gặp được người quen vậy?

Dạ Vũ Đình nghe thấy tiếng, vội vàng điều khiển xe lăn ra ngoài: “Hân Nghiên…”

Dạ Vũ Thành chào hỏi rồi vào nhà trước.

Tống Hân Nghiên cười hỏi: “Sao anh ra ngoài vậy?”

Cô bước tới đẩy anh ta vào nhà.

Dạ Vũ Đình ngồi trên xe lăn quay đầu lại, anh ta nắm tay Tống Hân Nghiên đang đặt trên chuôi tay đẩy xe lăn: “Hân Nghiên, em đừng để những lời ba anh vừa nói trong lòng. Anh xin lỗi, đã để em phải chịu khổ rồi.”

Tay của Tống Hân Nghiên run lên, cố cố nhịn xuống, không nhúc nhích: “Sao anh thích xin lỗi thế hả? Dạ Vũ Đình, không cần đâu, anh cũng đâu làm sai điều gì. Đúng rồi, tôi có một tin tốt, anh muốn nghe không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi