DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 633

Anh ta nắm chặt bàn tay đang đeo nhẫn của cô, cười dịu dàng và mãn nguyện: “Mọi người tha cho chúng tôi đi. Tôi đã không còn sức để đứng dậy nữa rồi. Thời khắc này, một quý ông lịch lãm sẽ không để con gái phải cúi người. Đợi tôi hoàn toàn bình phục, tôi sẽ bù đắp cho vợ chưa cưới của mình một màn cầu hôn tuyệt vời và một nụ hôn thật sâu.”

“Ôi chao…”

Đám đông không khỏi thất vọng.

Dạ Vũ Đình lại không hề không vui, anh ta nhìn Tống Hân Nghiên bằng ánh mắt dịu dàng và bao dung.

Tống Hân Nghiên do dự một lúc, sau đó cắn răng rồi bất ngờ cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên mặt Dạ Vũ Đình.

Vừa chạm đã lập tức tách ra ngay.

“Quao…”

Sau đó lại kéo theo một trận náo nhiệt.

“Hóa ra anh Dạ đợi khúc này à.”

“Hôm nay ăn một bữa này xong, tháng này tôi không cần ăn cơm chó nữa luôn.”

“Lãng mạn quá đi thôi, tôi cũng muốn cúi xuống hôn…”

Sau khi lên xe thoát thân khỏi địa điểm cầu hôn, Tống Hân Nghiên gần như mệt lả, vùi mình trên ghế xe một lúc lâu mới thả lỏng cảm xúc căng thẳng của mình.

Dạ Vũ Đình đã đặt chỗ ở một nhà hàng Pháp có tên là Rencontres.

Anh ta đã bao nguyên một tầng, còn đặc biệt trang trí lại.

Hoa tươi, ruy băng và bong bóng tung bay khắp nơi.

Toàn bộ đèn chiếu sáng được đổi thành những ngọn nến to bằng cánh tay trẻ sơ sinh, bánh gatô tinh xảo và rượu vang tản ra hương thơm say đắm lòng người.

Lãng mạn lại ấm cúng.

Hai người đi vào.

Quản lý nhà hàng chào đón: “Anh Dạ, cô Tống, mời vào bên trong. Tối nay, toàn bộ nhân viên ở tầng này sẽ chỉ phục vụ cho hai người.”

Hai người họ ngồi xuống vị trí ngắm cảnh tốt nhất bên cửa sổ.

Ngay lập tức có nhân viên phục vụ mặc váy Lolita đẩy một chiếc xe ăn được thắp nến tới.

Bên trên chiếc xe không bày những món ăn, mà là một bó hồng với chín mươi chín đóa hoa.

Hoa hồng được đưa tới trước mặt Tống Hân Nghiên.

“Cô Tống, anh Dạ đặc biệt vận chuyển hoa hồng từ Bulgaria bằng đường hàng không tới. Để đảm bảo đóa hoa ở trạng thái tốt nhất, từ khi hoa hồng xuống máy bay đến bây giờ vẫn chưa đầy hai tiếng.”

Tống Hân Nghiên kinh ngạc nhìn về phía Dạ Vũ Đình.

Anh ta dịu dàng nhìn lại cô.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, Tống Hân Nghiên khẽ rung động, dời mắt đi nơi khác, nhận lấy hoa tươi trong sự chờ mong của anh ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi