DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 670

“Cạch!”

Dạ Khải Trạch gác đũa lên bát.

Âm thanh va chạm không lớn nhưng lại cực kỳ chói tai.

Cả phòng ăn lập tức lặng ngắt.

Dạ Khải Trạch lạnh lùng nhìn con gái: “Xin lỗi anh ba và chị dâu đi!”

Dạ Như Tuyết co rụt người lại, trong mắt ẩn chứa uất ức và tức giận, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời: “Anh ba, chị dâu, em xin lỗi.”

Đôi mắt cô ta đỏ hoe, nước mắt chực chờ rơi xuống: “Nhưng em bị cảm đang phải uống thuốc. Bác sĩ dặn em tránh hút thuốc và uống rượu.”

Lâm Tịnh Thi vốn đã không thích Tống Hân Nghiên, càng không thể để con gái chịu oan ức: “Đang yên đang lành ông phát cáu cái gì thế? Con gái đang bị bệnh đã khó chịu rồi còn ép con nó uống. Tiệc gia đình cái gì, này đâu giống gia đình, con dâu của thằng ba là người nhà họ Dạ, vậy con gái ruột của ông còn chưa lấy chồng đã không phải là người nhà họ Dạ nữa rồi sao?”

Vợ chồng Dạ Vũ Thành cụp mắt xuống.

Mặt Dạ Vũ Đình hơi biến sắc.

Đôi môi hồng của Tống Hân Nghiên khẽ mím nhẹ, ngồi không tự nhiên trúng đạn.

Thật ra cô đã sớm có dự cảm chuyện này rồi.

Điều cô không ngờ tới nhất chính là sự thiện ý đột xuất của Dạ Khải Trạch đối với cô.

Sắc mặt Dạ Khải Trạch sầm sì, lạnh lùng nhìn vợ con đang ngồi trên bàn, nghiêm nghị nói: “Tôi không quan tâm trước kia các người nghĩ như thế nào, nhưng từ hôm nay, Hân Nghiên đã là vợ của Vũ Đình, là con dâu của nhà họ Dạ chúng ta. Đã bước vào cổng nhà họ Dạ thì chính là người nhà họ Dạ. Toàn bộ trên dưới nhà họ Dạ mà dám có ý nghĩ gì khác, tôi không biết thì thôi, tôi mà đã biết thì đừng trách tôi không khách khí. Đến lúc đó cũng đừng nói tôi không chừa lại chút thể diện cho các người.”

Cả nhà ăn chìm vào im lặng.

Dạ Khải Trạch cố ý liếc vợ để cảnh cáo: “Tôi ghét nhất là người trong nhà kiếm chuyện với nhau, nhớ cho kỹ!”

“Vâng thưa ba.” Hai vợ chồng Dạ Vũ Thành lập tức đáp.

“Bọn con biết ạ.” Dạ Vũ Đình nắm tay Tống Hân Nghiên, lên tiếng.

“Con hiểu rồi.” Dạ Như Tuyết tủi thân rụt vai lại, gượng gạo đồng ý.

Sắc mặt Lâm Tịnh Thi hết sức khó coi.

Cái liếc mắt kia của Dạ Khải Trạch dường như đang cố tình cảnh cáo bà ta.

Nhưng cũng đã kết hôn với Dạ Khải Trạch cả mấy chục năm, bà ta biết rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

Có điều, trong nhà này Dạ Khải Trạch nói một không ai cãi hai, bà ta có ăn gan hùm thì cũng không dại dột gì mà đập vào đầu chồng mình.

Lâm Tịnh Thi vội nói: “Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, mấy đứa nhỏ cũng biết rồi. Ông yên tâm, sau này tôi sẽ giám sát bọn nhỏ, không để cho chúng hiểu lầm hay gây mâu thuẫn đâu. Người một nhà cả, có gì thì cứ nói ra, chuyện hôm nay cũng đã qua. Như Tuyết mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi… “

Dạ Như Tuyết lén lút liếc nhìn ba mình, không dám cử động.

Bầu không khí của bữa ăn bị phá hủy hoàn toàn, mọi người ngồi trên bàn dù chưa ăn uống gì nhưng sớm đã chẳng còn tâm trí, giống như ngồi nhai sáp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi