DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU


“Thả bọn họ ra đi.” Giọng Tống Hân Nghiên khàn khàn.
Tưởng Tử Hàn phất tay.
Chúc Minh Đức lập tức lôi người ra ngoài.
Tưởng Tử Hàn đi tới trước giường, nhẹ nhàng đặt tay lên xoa đầu Tống Hân Nghiên: “Có bị ngốc không thế? Nhiều năm như vậy mà chưa nghi ngờ lần nào à?”
Rõ ràng động tác rất dịu dàng, nhưng lời nói rất khó nghe.
Tống Hân Nghiên gượng cười, hoang mang nói: “Tôi tưởng sau khi biết tôi không phải con ruột của họ thì tôi sẽ dễ chịu hơn, nhưng mà…”
Trong mắt Tưởng Tử Hàn có chút không nỡ.
“Bọn họ không xứng có một người con gái xuất sắc như cô.

Tôi sẽ giúp cô tìm được ba mẹ ruột.

Nhưng mà trước đó cô phải nghỉ ngơi điều dưỡng thân thể cho tốt đã.”
Người đàn ông nói xong liền ấn cô xuống giường, đắp kĩ chăn xong xoay người định đi thì bị một bàn tay mềm mại nhỏ bé kéo lại.
Anh quay đầu lại.
Hai mắt Tống Hân Nghiên đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Tưởng Tử Hàn, cảm ơn anh.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Người đàn ông bất mãn nhíu mày.
Tống Hân Nghiên thoáng sững người, sau đấy vội nói: “Đương nhiên là không rồi! Lòng biết ơn của em đối với anh dùng lời cũng không bày tỏ hết được.

Chỉ là bây giờ em nghèo rớt mồng tơi, nhà cũng chẳng còn, không tặng nổi món quà thực dụng nào cả.

Nhưng em tin người chồng thông minh sáng suốt, khôi ngô tuấn tú, cực kì đẹp trai, quyến rũ chết người, năng lực xuất chúng của em không so đo với em đâu! Ban đầu là em ngu ngốc mới nghĩ mình bị vẻ ngoài điển trai của anh hấp dẫn.

Tình cảm em dành cho anh rõ ràng là bắt đầu từ vẻ ngoài, cuối cùng là vì nhân phẩm…”
Cánh môi đỏ hồng của cô gái nhỏ vừa mở ra một cái là lời nịnh hót lập tức tuôn ra như tên bắn.
Tuy không biết câu nào thật câu nào giả nhưng Tưởng Tử Hàn vẫn được dỗ cho vui vẻ

Anh đè nén khóe môi đang cong lên: “Ừ, thấy cô chân thành như vậy, chờ cô khỏe lại, tôi sẽ cùng cô đi thăm ông cụ Tống.”
“Chồng yêu tốt với em quá!”
Cô thuận miệng khen: “Đã mấy ngày không gặp ông nội rồi, không biết ông thế nào nữa.”
Tưởng Tử Hàn gọi thẳng Cố Vũ Tùng đến.
Tim Cố Vũ Tùng chợt nhói lên.
Rõ ràng có thể gọi điện thoại mà lại khăng khăng bắt anh ta tới đây ăn cơm chó!
Anh ta còn không được phép có ý kiến gì.
Cố Vũ Tùng thành thật trả lời: “Chuyện chị dâu bị thương tôi đã dặn người ta nói dối rồi.

Mấy ngày nay ông cụ đã có sức sống hơn, đẩy ông đi phơi nắng cũng có thể nói chuyện vài ba câu với y tá điều dưỡng.

Bác cả với chú ba của chị thường ghé qua thăm, còn những người khác thì không cho vào.”
Tống Hân Nghiên vui mừng cười nói: “Cậu Cố, cảm ơn cậu nhé.

Tình trạng của tôi bây giờ đúng thật không thể cho ông nội biết được, sẽ làm ông sợ mất.

Phiền cậu nói dối giúp tôi, chờ tôi khỏe lại sẽ đi thăm ông.”
“Người một nhà không cần khách sáo, chị dâu không cần phải…”
Cố Vũ Tùng chưa nói hết đã cảm nhận hai ánh mắt lạnh lẽo.
“Ý...!Ý tôi là, tôi với anh Hàn là quan hệ gì chứ, anh em với nhau cả, tôi giúp chị dâu so với anh Hàn giúp thì cũng như một cả thôi… Chính là anh Hàn giúp đấy!”
Hu hu hu… Tính chiếm hữu chết tiệt này của anh Hàn đáng sợ quá!
Ngay cả làm thân với chị dâu nói là người một nhà thôi mà cũng không được!

Quan sát thêm vài ngày, Tống Hân Nghiên cuối cùng cũng xuất viện.
Tưởng Tử Hàn thờ ơ đưa cho cô một xấp tài liệu: “Quà mừng xuất viện.”

“Cái gì vậy?”
Tống Hân Nghiên nhận lấy mở ra nhìn, lập tức hoảng hồn.
Trong mắt cô tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Đây là…”
“Phương án thu mua tất cả các công ty của nhà họ Tống.” Tưởng Tử Hàn nhẹ giọng giải thích.
Đương nhiên là Tống Hân Nghiên biết.
Phương án này không chỉ có công ty dưới danh nghĩa của chi thứ hai mà còn có chi trưởng và chi thứ ba.
Chỉ là cô không hiểu tại sao anh lại đột nhiên muốn mua lại tất cả công ty của nhà họ Tống.
Tống Hân Nghiên yên lặng chớp mắt, khép tài liệu lại: “Tôi không thể nhận được.”
Tưởng Tử Hàn không nói nhiều, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng như lúc ngồi trên bàn đàm phán: “Hai lựa chọn.

Thứ nhất, tôi mua cho cô theo cách bình thường.

Thứ hai, cưỡng chế mua, làm cho bọn họ phá sản trước, sau đó mua lại.

Phương án thứ nhất tôi sẽ chịu lỗ một chút, chừa cho họ chút vốn gốc.

Phương án thứ hai…”
Anh liếc nhìn Tống Hân Nghiên: “Người nhà họ Tống sẽ mất đi tất cả.

Cô tự chọn một cái đi.

Trước đây lúc kết hôn vội quá tôi chưa cho cô cái gì, đây coi như sính lễ.”
Tống Hân Nghiên: “…”
Cô còn có thể từ chối sao?
Người đàn ông đứng trước mặt cô, mặc dù không nói lời nào nhưng khí chất cường thế và bá đạo vẫn quanh quẩn trên người.

Nói thật, cô rất cảm động.
Người đàn ông này tuy nói chuyện luôn thích đâm chọt, nhưng đối xử với cô rất tốt.
Càng ngày càng tốt.
Tống Hân Nghiên cẩn thận cất tài liệu đi: “Vậy… để tôi suy nghĩ đã.

Nhưng mà trong lúc tôi suy nghĩ, anh tạm thời đừng đụng tới nhà họ Tống được không?”
“Ừ.” Người đàn ông thản nhiên đồng ý.
“Vậy… Tôi hỏi một câu được không?”
“Cảm thấy không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Tống Hân Nghiên: “…”
Có thể vui vẻ nói chuyện với nhau chút được không?
Cô ho nhẹ một tiếng: “Tôi thấy câu này vẫn nên hỏi thì hơn.

Làm vợ chồng chuyện gì quan trọng nhất? Là tin tưởng với hiểu nhau.

Anh xem, tôi chẳng biết gì về anh hết.”
Người đàn ông liếc cô một cái.
Tống Hân Nghiên cười lấy lòng, tò mò hỏi: “Ông xã… anh không phải chỉ là bác sĩ thôi đúng không? Giàu như vậy, có phải… có thân phận nào khác đang che giấu không?”
Đôi mắt sâu thẳm của Tưởng Tử Hàn nheo lại: “Cô thật sự không biết à?”
Tống Hân Nghiên hoang mang trong gió.
Tôi phải biết ư!
Nếu như không phải tại Khương Thư Mộc làm cô bị hớ, cô có thể lọt vào bẫy của anh chắc!
Cô lập tức thề thốt: “Sở dĩ lúc trước tôi có can đảm tán anh thật sự là bị sắc đẹp của anh làm mờ mắt, bị khuôn mặt đẹp trai khiến cả thần cũng ghen người cũng ghét cộng thêm khí chất nổi bật của anh quyến rũ…”
Tưởng Tử Hàn nhéo bên má không bị thương của cô, nhếch môi cười: “Thân phận của tôi không quan trọng.

Quan trọng là cô nhớ kỹ thân phận của cô là được.

Cô là vợ của Tưởng Tử Hàn tôi.


Trừ tôi ra, không ai có tư cách đụng đến một cọng lông của cô!”
Lời nói rõ ràng rất bá đạo nhưng lại làm người khác vô cùng cảm động.
Đôi mắt Tống Hân Nghiên cong cong, nhón chân hôn lên khóe môi anh: “Anh Tưởng, vợ anh Tưởng đã nhớ kỹ rồi.”
Ý cười trên khóe môi Tưởng Tử Hàn càng sâu thêm.

Tống Hân Nghiên đeo khẩu trang che vết thương trên mặt, theo Cố Vũ Tùng đến viện dưỡng lão.
Vừa ra khỏi thang máy đã thấy một đám bác sĩ và điều dưỡng đang cấp cứu vội vàng chạy ngang mặt bọn họ.
“Tim ngừng đập… Adrenalin 1mg…”.

Web‎ đọc‎ ????ha????h‎ tại‎ ⩶‎ Tr????????t‎ r????yệ????.V????‎ ⩶
Hai người vội tránh qua một bên.
Nhóm bác sĩ lướt qua hai người nhanh như gió.
Mí mắt Tống Hân Nghiên giật liên tục.
Cố Vũ Tùng ra vẻ không lấy gì làm lạ: “Rất nhiều người bệnh bị bệnh nặng không thể tự chăm sóc ở nhà, lại chê không khí bệnh viện không tốt sẽ chuyển đến đây.

Chuyện bình thường thôi, chị đừng lo…”
Lời còn chưa dứt, một bác sĩ đi đến thấy bọn họ đã vội vàng nói: “Cậu Cố, cô Tống, ông cụ Tống đột nhiên trở bệnh nặng, mới vừa đưa vào phòng cấp cứu, sao hai người không theo?”
Tống Hân Nghiên và Cố Vũ Tùng quay đầu lại, thấy đội bác sĩ cấp cứu ban nãy sắp biến mất trong thang máy.
Hai người vội vã đuổi theo.
Ngoài phòng cấp cứu, Tống Hân Nghiên cảm giác một ngày dài như một năm, tự trách đến độ hận không thể giết chính mình.
Cũng may không lâu sau cửa phòng cấp cứu mở ra.
Bác sĩ đi ra: “Tạm thời đã cứu được, ói ra máu, lại hôn mê rồi.”
Tống Hân Nghiên lo lắng không thôi: “Không phải nói mấy ngày nay đã tốt lên nhiều sao? Sao lại đột nhiên trở nặng?”
Bác sĩ phụ trách chăm sóc cho ông cụ nói: “Mấy tiếng trước ông Tống Quốc Dũng có ghé thăm.

Hai người đó ở riêng trong phòng bệnh một lát.

Chắc là ông Tống Quốc Dũng đã nói chuyện gì làm ông cụ kích động.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi